Mị Công Khanh

Chương 203 : Trả lại nàng một đao

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nhìn lên đỉnh đầu, Trần Dung kinh ngạc ra đến mức thất thần.



Lúc này, nàng không hề rơi lệ, vẻ mặt tràn ngập cô độc.



Sự cô độc này, Vương Hoằng luôn luôn nhìn thấy trên vẻ mặt nàng, nhưng

chưa bao giờ lại khiến chàng cảm thấy khó chịu như một khắc này.



Chàng giữ chặt vòng eo nàng, nói giọng khàn khàn: “A Dung, có ta là đủ rồi, cần gì nghĩ nhiều như thế?”



Có chàng là đủ rồi?



Trần Dung ngơ ngác thầm nghĩ: Chàng là trưởng tử Vương thị cao cao tại

thượng, rốt cục chàng đã nguyện ý cưới ta, nguyện ý mạo hiểm tiến đến

cứu ta, còn rơi lệ vì ta…… A Dung, hẳn ngươi phải thấy đủ rồi, có phải

hay không? Nhưng vì sao, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực bất mãn?



Nàng ngẩn ngơ nhìn đỉnh đầu, một hồi lâu, khàn khàn trả lời: “Thất lang.”



Trong lúc Vương Hoằng trầm mặc không đáp lại, Trần Dung khẽ nói: “Thất lang, trong lòng ta rất khổ sở.”



Nàng chậm rãi cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn Vương Hoằng, vươn tay vuốt ve

khuôn mặt tuấn mỹ của chàng, nàng thì thào nói: “Chàng rõ ràng đã cho

phép ta chiếm được rất nhiều thứ, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy khổ sở?”



Nàng thu tay, chậm rãi nhắm lại hai mắt, chậm rãi dịch người khỏi lòng Vương Hoằng, từ từ nằm xuống.



Nàng đưa lưng về phía chàng, thấp giọng nói: “Ta phải suy nghĩ cẩn thận……

Thất lang, ta muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi chàng, muốn một mình suy

nghĩ một chút.”



Tay nàng bất tri bất giác xoa bụng. Trước kia

nàng chưa từng mang thai, cho tới bây giờ cũng không biết, sau khi mang

thai, trong lòng sẽ có một cảm giác kiên định như thế. Rõ ràng nói ra

lời phải rời khỏi Vương Hoằng, cảm thấy từng đợt buồn đau, nhưng nàng

chỉ cần vuốt ve nơi này, đau đớn kia như kỳ tích giảm bớt rất nhiều.



Trong phòng trở nên lạnh lẽo.



Vương Hoằng cúi đầu, chàng vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Dung chăm chú, môi mấp máy khẽ hỏi: “A Dung muốn rời khỏi ta ư?”



Trần Dung lắc đầu, nàng thấp giọng nói: “Không phải, ta chỉ là muốn suy nghĩ cẩn thận.” Nàng ngoái đầu nhìn lại Vương Hoằng, trong đôi mắt vẫn còn

sót lệ lấp lánh, diễm mị bức người. Khóe miệng cong lên, Trần Dung cười

mà vẫn rưng rưng lệ, khẽ nói: “Thất lang mới vừa nói, thế sự không có
muốn địa vị tộc trưởng như đồ bỏ kia.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần

Dung, giọng của chàng trầm thấp như chuông đồng: “Thế đạo này, các đại

gia tộc cũng thế, hoàng thất cũng thế, đều chiếm được thứ mà mình muốn,

ai cũng không nguyện ý phá vỡ sự cân bằng. Nếu lúc này làm tộc trưởng,

còn không bằng làm một ẩn sĩ. Trước khi chưa gặp được A Dung, ta vẫn

luôn tìm thời cơ ẩn lui.”



Chàng nhìn nàng chăm chú, giọng nói

xuống thấp, ngữ khí cũng chuyển thành ôn nhu: “Khanh khanh vẫn không

hiểu ý của ta sao. Ta cưới nàng không phải bởi vì thương tiếc nàng.”

Chàng cười lạnh một tiếng, ngẩng cằm cao ngạo nói: “Người như ta sao có

thể bởi vì thương tiếc một phụ nhân mà không để ý đến điều gì khác, liều lĩnh cứu nàng, cưới nàng chứ?”



Chàng nghiêng người về phía

trước, vuốt nhẹ môi Trần Dung, thì thào nói: “Ta không biết tâm tình của ta đối với A Dung là gì. Ta chỉ là, khi nghe thấy nàng rơi vào tay Mộ

Dung Khác, hôm qua nhìn thấy nàng mê man bất tỉnh, đột nhiên ta cảm thấy sợ hãi tột đỉnh. Đột nhiên nghĩ rằng, nếu A Dung của ta thật sự đã

chết, vậy mọi thứ đâu còn ý nghĩa gì nữa?” Vương Hoằng khẽ cười, nói với vẻ tự giễu: “Ta làm việc luôn không thích giải thích. Thật sự trong

mười mấy năm qua, lời muốn nói cũng không nhiều bằng hai ngày nay.”



Vương Hoằng đứng thẳng lưng, chàng nhìn xuống Trần Dung, phụ nhân này, ngay

từ lúc ban đầu chàng đã dùng hết mọi thủ đoạn, cho dù là đẩy nàng vào

giữa sóng gió cũng không chịu buông tay.



Trước kia, khi chàng

làm việc này lại không hề bận tâm. Lúc này cũng không biết vì sao lại

thật sự có chút chán ghét, thật sự không muốn nhìn thấy sự quyết tuyệt

trong ánh mắt của nàng.



Vương Hoằng than nhẹ một tiếng, buông rủ hai mắt, chàng xoay người, thong thả bước tới vách tường phía bên phải, vừa đi, chàng vừa nói: “Một lời của trượng phu, ngàn vàn cũng khó mà

mua nổi. Lời nói của ta đều thốt ra từ tâm can phế phủ, nếu A Dung không tin, ta cũng không có tài cán gì thêm.”



Chàng vươn tay sờ bội kiếm treo trên tường rồi ‘roẹt’ một tiếng rút xuống.



Giơ kiếm lên, chàng xoay người nhìn về phía Trần Dung, tóc khẽ bay, trên

gương mặt tuấn dật thanh hoa mang theo tươi cười cao nhã ung dung, tay

áo màu trắng phất phơ trong gió thổi qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Mắt

chàng sáng ngời, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp: “A Dung bị Cửu công chúa

đâm một đao lại canh cánh trong lòng như thế, là do ta chuẩn bị không

chu toàn…… Nếu như thế, ta nợ nàng một đao, nếu không chết, vậy coi như

một đao trả một đao, như thế nào?” Lời vừa dứt, chuôi kiếm vừa chuyển,

trong tiếng thét kinh ngạc chói tai của Trần Dung, “Phập” một tiếng, bội kiếm đâm thật mạnh vào chính ngực bên phải của chàng.