Mị Công Khanh

Chương 204 : Buông tay?

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Trần Dung bất chấp trên người có thương tích, vội ngã nhào ra khỏi tháp

lao tới. Nàng run run người nhìn miệng vết thương kia, đã thấy kiếm đâm

vào đó, lại không dám vươn tay.



Run rẩy, Trần Dung nức nở nói: “Người đâu – người đâu mau tới –”



Nàng vừa mới gọi, Vương Hoằng đã che miệng của nàng lại.



Trần Dung cả kinh, vội vàng kêu lên: “Chàng không nên cử động.” Vì miệng bị bịt cho nên tiếng nói mơ hồ không rõ.



Vương Hoằng che miệng nàng, trên gương mặt tuấn dật thanh hoa vẫn tươi cười,

có điều bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt. Chàng khẽ cười nói: “A Dung, quả nhiên vẫn đau lòng.”



Trần Dung vội la lên: “Gọi đại

phu đi, mau gọi đại phu đi mà.” Có điều vẫn bị Vương Hoằng che miệng nên tiếng nói của nàng vẫn không thể rõ ràng.



Vương Hoằng cười cho qua, cúi đầu nhìn kiêm đâm vào ngực, nói: “Từ nhỏ, tóc ta rơi xuống mấy sợi đều có tỳ nữ chịu trách nhiệm…… Cũng nhìn người khác trúng kiếm mấy lần, nhưng đến giờ phút này mới biết, bị đâm một kiếm lại đau đớn

như thế.”



Sắc mặt của chàng tái nhợt, tươi cười lại vô cùng ngây thơ. Chàng còn nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn thanh kiếm cắm trên

ngực, rồi dòng máu dọc theo thân kiếm uốn lượn chảy xuống.



Máu kia từ từ chảy ra, chỉ một lát đã khiến làm ẩm ướt non nửa bộ quần áo màu trắng.



Chàng quan sát thật sự nghiêm túc, giống như đang tinh tế thể hội cảm giác này.



Nhìn ngắm một hồi lâu, Vương Hoằng thì thào nói: “Trước khi gia gia qua đời

từng nói với ta, nếu không âm mưu quỷ kế, há có thể thành đại sự? Nếu

muốn làm chủ trăm họ, cần phải biết nỗi đau của kẻ kém cỏi, hay sự nghèo túng, sự e ngại vì bất lực. Người còn nói, tính ta chấp nhất, không

hiểu đến việc bỏ qua. Người trả lại cho ta một đao nhỏ, muốn ta tự cắt

lấy một miếng thịt của mình, từ sự đau đớn đó mà thể hội đạo lý nắm lấy

hay buông bỏ. Nhưng ta cự tuyệt. Đến hôm nay mới cảm giác được.”



Chàng nói tới đây, buông tay đang che miệng Trần Dung ra, nhìn thẳng hai mắt

nàng, ôn nhu nói: “A Dung, ta đã hiểu bản thân sai lầm rồi…… Sai thì

cũng đã làm, nếu nhất định A Dung không chịu buông bỏ, ta sẽ để nàng rời đi.”



Chàng còn nói, chàng sẽ để nàng rời đi.



Trần Dung vội ngẩng đầu lên, mở to hai mắt đẫm lệ, không dám tin nhìn chàng.



Vương Hoằng cười, nhẹ giọng nói: “Hài tử ngốc, ngày xưa ta bức bách nàng quá

nhiều. Nếu nàng không muốn tha thứ cho ta, vậy cũng hợp tình hợp lý.”

Chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung, chậm rãi buông rủ hai mắt: Chàng thật sự không thích hương vị đau lòng như bị giày xéo này, tuyệt đối không

thích. Mà theo sau sự đau đớn này chủ yếu là, nó làm cho người ta cảm

thấy bất lực, làm cho người ta sợ hãi vô cùng. Thế đạo này đã khiến

người ta thực vô lực, nếu ngay cả trái tim cũng không thể làm chủ thì
Giọng nói lạnh lùng của

Vương Hoằng truyền đến: “Địa Hạ Ám quán?” Chàng tiếp lời: “Bọn họ thật

sự cho rằng ta không dám động vào nó sao?”



Người nọ vội vàng nói: “Lúc này lang quân ở đầu sóng ngọn gió, cần nhẫn nại một chút.”



Vương Hoằng lắc đầu, nói: “Ta đã nhận lời để nàng rời đi. Phải xử lý Ám quán

này.” Dừng một chút, dường như chàng lấy gì đó ra ném xuống dưới: “Ngươi cầm lấy cái này. Đây là lệnh tập kết chỉ trưởng tử của Vương thị mới

có, vừa mới làm ra, có thể điều động mọi thế lực của Vương thị. Đi đi,

ta muốn không còn người nào trong thành Kiến Khang nghe thấy cái tên Địa Hạ Ám quán nữa.”



Người nọ kinh hãi, khẽ nói: “Lang quân,

lệnh tập kết này, cả đời chỉ có thể dùng một lần thôi. Ngươi dùng nó vì

một phụ nhân sao?”



Giọng nói thản nhiên của Vương Hoằng truyền đến: “Đây là ta nợ nàng.”



Đây là ta nợ nàng.



Sao giọng của chàng lại lạnh lùng như vậy?



Dường như lần đầu tiên Trần Dung nghe thấy chàng dùng giọng điệu lạnh lùng

như thế nhắc về mình. Chẳng lẽ, chàng muốn báo đáp ân tình của mình, suy nghĩ tìm cách kết thúc quan hệ giữa hai người sao?



Dù vài

lần Trần Dung đã tuyệt quyết muốn rời khỏi nam nhân này, nhưng hiện tại, khi nàng nghe thấy giọng nói đó của chàng, tâm vẫn trầm xuống……



Lúc này, giọng nói của Vương Hoằng chuyển thành nhu hòa: “Thương thế của nàng thế nào rồi?”



Một tỳ nữ trả lời: “Đã có chuyển biến tốt, theo diễn tiến thì chỉ cần một tháng nữa là khỏe lại.”



“Thật không?” Vương Hoằng khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Nàng muốn trở về thành

Nam Dương…… Ngươi đi Nam Dương một chuyến, trước cảnh cáo Nam Dương

vương cùng chúng quý tộc một phen. Rồi mua ngàn mẫu ruộng tốt, hai tòa

thôn trang cho nàng. Về hộ vệ thì phái ba mươi người, mười tỳ nữ, bắt

bọn họ phải hoàn toàn trung thành với nàng. Bản thân ngươi thì sẽ trở

thành quản sự của nàng. Nếu nàng mở miệng hỏi đến, ngươi nói cho nàng

biết, ta đã hứa rồi, nếu nàng có nam nhân nào thì có thể gả đi. Nếu nàng không muốn để cho ta biết mọi chuyện của nàng thì cũng có thể tìm kiếm

mấy người đáng tin cậy rồi để các ngươi rút về.”



Chàng nói

tới đây, dường như vô cùng mỏi mệt. Nhắm mắt lại, Trần Dung dựng thẳng

hai lỗ tai, nghe thấy tiếng chàng nói nhỏ: “Bị phụ nhân mình yêu đề

phòng oán hận thực không có ý nghĩa gì. Nàng muốn đi thì để cho nàng đi

đi.”