Mị Công Khanh

Chương 205 : Tặng cho nàng

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Trần Dung kinh ngạc lắng nghe, chỉ cảm thấy tai như ù đi, đầu óc choáng váng, tâm loạn như ma.



Cắn môi, nàng khẽ nói: “Trở về đi.”



Hai hộ vệ liếc nhìn nàng một cái, gật đầu xác nhận, nâng kiệu Trần Dung trở về phòng.



Trần Dung rời đi, tiếng nói chuyện trong phòng dần dần dừng lại. Một đám kẻ sĩ nguy quan bác mang chậm rãi thối lui.



Trong đó một người bạch diện trung niên ánh mắt hẹp dài, tư thái phong lưu

thối lui đến cửa, thấy Vương Hoằng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nóc nhà

xuất thần. Trên gương mặt tuấn dật của chàng giờ phút này tràn ngập cô

đơn. Rõ ràng cả sảnh đường hoa cẩm, rõ ràng quần áo cao quý, đôi mắt đen láy đi đôi với dung nhan được trời xanh ban tặng lại khiến cho người ta cảm thấy hiu quạnh vô tận.



Vương Hoằng như vậy, hắn chưa từng gặp qua.



Bạch diện trung niên rút chân về, đến gần Vương Hoằng.



Hắn đi đến bên cạnh Vương Hoằng, cúi đầu nhìn chàng, bạch diện trung niên

thấp giọng thở dài: “Thất lang cần gì đến nỗi này?” Hắn cười nói: “Giờ

phút này Thất lang đâu còn tư thái xuất trần, phong tư như thần tiên

nữa? Ai, nữ sắc thật đáng sợ.”



Vương Hoằng cúi đầu xuống.



Hai mắt chàng đen láy lẳng lặng nhìn bạch diện trung niên kia, nhìn hắn,

chàng cong khóe môi, khàn khàn nói: “Ta phải làm sao bây giờ?”



Giọng nói của chàng khàn khàn vô cùng: “Lan Chi, ta phải làm thế nào cho phải?”



Lan Chi nheo lại mắt hẹp dài, nói với giọng trêu tức: “Làm sao bây giờ? Không phải vừa rồi đệ đã quyết định rồi sao?”



Vương Hoằng vô tâm để ý tới lời trêu đùa của hắn, thậm chí không có tâm trí

để mà tức giận, chàng lại ngửa đầu, lẳng lặng nhìn góc phòng, một hồi

lâu, giọng nói thê lương của chàng truyền đến: “Ta chỉ biết dùng chiêu

này thôi. Ngoại trừ nó ra, ta không biết phải làm thế nào mới có thể giữ nàng lại.”



Chàng thì thào nhắc lại: “Ta thật không biết phải làm thế nào, mới có thể giữ nàng lại.”



Nói tới đây, Vương Hoằng khàn khàn nói: “Lan Chi là người phong lưu, có vô

số mỹ nhân ái mộ huynh. Theo lời huynh nói, ta phải làm sao bây giờ?”



Lan Chi cười rộ lên: “Phụ nhân kia của đệ không giống người thường, nếu thủ đoạn này của ta hữu dụng, bằng với danh hào của Lang Gia Vương thị

người sao có thể phí phạm thời gian đến tận hôm nay?”



Vương Hoằng nghe vậy cũng cười khổ.



Chàng nhắm hai mắt, thấp giọng nói: “Ta không muốn buông tay…… Ta sẽ không buông tay.”
Chỉ chốc lát, tỳ nữ vốn hầu hạ Trần Dung đã xuất hiện ở gần cửa. Nàng ta

cúi đầu đi vào, thi lễ với Vương Hoằng, rồi nói: “Bẩm lang quân, sau khi nàng nghe thấy cuộc nói chuyện của lang quân ở ngoài cửa phòng thì vẫn

buồn bực không vui, mới vừa rồi dọn cơm nàng cũng chỉ ăn hai miếng, khi

nói chuyện với tỳ nữ thì cũng lầm lẫn. Sau khi trở về thì vẫn dựa vào

tháp, ngơ ngác chưa từng có động tác gì khác.”



Vương Hoằng nghiêng đầu, hứng thú lắng nghe lời của tỳ nữ.



Tỳ nữ kia nói tới đây thì dừng lại, nàng ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn Vương

Hoằng, vừa mới ngẩng đầu, Vương Hoằng đã bảo: “Tiếp tục nói.”



Sắc mặt tỳ nữ khổ sở, nàng ta thì thào nói: “Không, đã không còn gì nữa.”



“Có rơi lệ không?”



“Không.”



Không có sao? Hiển nhiên Vương Hoằng có chút thất vọng, chàng nhíu mày bĩu môi.



Đảo mắt, chàng lại hỏi: “Mắt có đỏ không?”



“Chưa từng.”



Ngay cả đỏ mắt cũng không có? Vương Hoằng lại thất vọng. Chàng cau mày, phất ống tay áo, ra lệnh: “Trông chừng, nếu có gì dị thường thì nhanh chóng

báo lại.” Ngẫm nghĩ, chàng lại dặn dò: “Không được tiết lộ mọi chuyện

của ta cho nàng biết. Những gì ta và ngươi nói càng không thể tiết lộ

nửa chữ.”



Tỳ nữ ngẩn ra, đảo mắt lại nhỏ giọng đáp: “Nàng, thật sự bất an.” Vì sao còn phải che giấu?



Vương Hoằng nhíu mày, thản nhiên nói: “Bất an? Tốt lắm.” Tỳ nữ kinh ngạc một

hồi, thấy Vương Hoằng không thèm nhắc lại thì thi lễ với chàng, chậm rãi cáo lui.



Nhìn theo tỳ nữ kia rời đi, Vương Hoằng bĩu môi,

nói thầm với vẻ trẻ con: “Mắt cũng không đỏ, lệ cũng không rơi, còn dùng vẻ mặt thần bí quyết tuyệt như thế làm ta sợ, rồi cứ động một chút lại

muốn rời khỏi ta mà đi…… Ta không cho ai nói gì cả, cho nàng gian nan

khổ sở một chút.”



Tự nhủ thầm xong, chàng cất cao giọng: “Người đâu.”



“Dạ.”



“Nếu Trần thị A Dung đến cầu kiến thì từ chối cho ta.” Không phải đã chuẩn

bị rời xa mình rồi sao? Hừ, chàng sẽ để cho nàng không được thấy chàng,

để cho nàng nếm thử một chút khổ sở vì tương tư.