Mị Công Khanh

Chương 206 : Vui sướng

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Thời gian từng ngày trôi qua qua, vết thương của Vương Hoằng vốn không

ảnh hưởng tới tạng phủ xương cốt, lại dùng dược liệu quý báu hữu dụng

nhất nên chỉ mất năm ngày đã khỏi. Có điều lúc miệng vết thương mọc da

non thì vô cùng ngứa ngáy, lại không được gãi, khiến cho người ta vô

cùng phiền chán.



Ngồi ở trên tháp, Vương Hoằng khẽ nhíu mày,

môi cũng mím thành một đường…… Chàng có bộ dạng thế này đã khá lâu, nhóm thị tỳ và người hầu đều nhẹ tay nhẹ chân, e sợ sẽ chọc giận chàng.



Một hồi lâu, giọng nói khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: “Gọi Tú Cô đến đây.”



“Vâng.”



Một lát sau, tỳ nữ tầm tuổi trung niên hầu hạ Trần Dung kia đi đến.



Nhìn nàng ta chăm chú, Vương Hoằng hỏi: “Nàng đang làm cái gì?” Giọng nói

bình thản, nhưng hai hàng lông mày nhăn tít lại biểu hiện rằng chàng

không vui.



Tú Cô làm lễ quỳ dưới đất, bẩm: “Nữ lang uống

thuốc đúng giờ, ngẫu nhiên sẽ đọc một số sách, đa phần là nhìn ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ mà xuất thần.”



“Đừng có gọi nàng là nữ lang. Nàng không còn là nữ lang nữa rồi.”



Mệnh lệnh này thình lình thốt ra, Tú Cô cả kinh, vội vàng xác nhận, có điều

vẫn tự nhủ thầm trong lòng: Hai chữ nữ lang này vẫn là người cho phép

mà.



Lúc này, Vương Hoằng lại cười lạnh nói: “Chưa từng nghĩ đến việc gặp ta sao?”



Tú Cô ngẩn ngơ, một hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Nô, nô không biết.”



Vương Hoằng phất ống tay áo, giọng nói khôi phục sự ôn hòa: “Đi ra ngoài đi.”



Không biết vì sao, nghe thấy lời lẽ ôn hòa của chàng, Tú Cô lại cảm thấy hoảng hốt. Nàng ta thi lễ, khom người lui về phía sau.



Đảo mắt, lại hai ngày trôi qua.



Lúc này, Vương Hoằng đã khỏi hẳn, miệng vết thương đã mọc xong da non, có

thể từ từ đi dạo. Nghĩ đến qua hai ngày nữa thì không cần phải uống

thuốc nữa.



Vương Hoằng nghiêng người dựa vào tháp, chậm rãi mở to mắt, lại gọi: “Truyền Tú Cô tới.”



“Vâng.”



Nửa khắc sau, Tú Cô lại xuất hiện ở trước mặt Vương Hoằng.



Vương Hoằng nghiêng đầu, theo động tác của chàng, một lọn tóc rủ trước mặt chàng, che giấu hai mắt trong suốt sâu thẳm.
mà không bằng một câu nói này?



Nghiêng đầu, chàng nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Vì sao A Dung vui mừng như thế?”



Chàng thật sự không rõ, bởi vậy lời này hỏi ra rất nghiêm túc.



Trần Dung lại cười khanh khách, ôm cổ chàng, dựa vào trong lòng chàng cười vui không ngừng.



Nàng không nói cho chàng biết, đây là lần đầu tiên nàng rõ ràng cảm giác

được chàng yêu nàng. Nàng luyến mộ chàng sâu đậm, mà chàng cũng luyến mộ nàng sâu đậm.



Đây là lần đầu tiên, con tim phiêu bạc của

nàng trở nên kiên định. Lần đầu tiên, nàng nói cho chính mình biết chàng sẽ không tổn thương mình lần nữa. Ngay cả một ngày kia nàng già đi, mà

chàng gặp một nữ tử trẻ tuổi tuyệt mỹ, chàng cũng sẽ xử trí thích đáng,

sẽ không đến mức ngay cả đường lui cũng không để lại cho nàng.



Đàn lang của nàng, trước kia luôn cao cao tại thượng, ngay cả nói thích

nàng, cũng cứ như là bố thí. Ngay cả cứu nàng khỏi tay người Hồ, đảo mắt lại tính kế nàng, đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm. Chàng chưa từng khiến cho nàng cảm thấy kiến định, ngoại trừ giờ khắc này.



Vui mừng ập đến như thủy triều, Trần Dung vui mừng đến mức không thể khống chế tiếng cười của mình.



Vương Hoằng lại hỏi hai tiếng, thấy không nhận được câu trả lời của nàng thì

không khỏi ngậm miệng lại. Dần dần, chàng bị sự vui sướng của nàng cuốn

hút nên cũng mỉm cười.



Hai người ôm nhau, sung sướng dường như trải rộng vô cùng vô tận.



Đảo mắt, mười ngày trôi qua, vết thương của Trần Dung đã khỏi hẳn.



Một ngày này, tuy rằng mới chỉ sáng sớm, thái dương đã mọc lên từ phía đông diễm lệ chiếu rọi cả trời đất.



Ngồi ở trong xe ngựa, Trần Dung nhìn cửa thành càng ngày càng gần, thấp

giọng hỏi: “Thất lang, không có người nào nhận ra ta chứ?”



Không đợi Vương Hoằng trả lời, nàng lại hỏi: “Thất lang, chúng ta sẽ ra khỏi thành sao?”



Vương Hoằng dựa tháp, cười nhẹ, nói: “Yên tâm, không có ai nhận ra nàng đâu.”



Lúc này, xe ngựa của chàng đi theo đoàn xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cửa thành.



Dù đã được Vương Hoằng cam đoan, Trần Dung cũng vẫn khẩn trương, đến khi

xe ngựa ra khỏi cửa thành, nàng mới kinh ngạc hỏi: “Vì sao bọn họ không

kiểm tra?”



Rõ ràng hai bên cửa thành có không ít vệ sĩ hoàng gia, vì sao không có ai đòi kiểm tra?



Vương Hoằng không đáp, chỉ có ánh mắt trong sáng nhìn nàng mang theo ý cười.