Mị Công Khanh

Chương 216 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Đây là Nam Sơn, xưa nay nổi tiếng là phong cảnh u lệ, kì tú. Hiếm khi có một ngày xuân nắng đẹp, hơn mười đệ tử thiếu niên mặc hoa phục mang

theo ca kĩ, cơ thiếp cùng bọn người hầu từ từ bước xuống xe ngựa. Nhìn

núi rừng sâu thẳm trước mắt, một thiếu niên tú lệ trắng trẻo nói: “Nơi

đây tĩnh lặng hoang vu, thật đẹp.” Hắn chuyển mắt sang mĩ thiếu niên mặc hoa phục ở phía bên phải một cái, cười hì hì nói: “Tô Cánh, nghe nói đệ cố ý tới đây, đó là bởi vì có người trong lòng của đệ sao?” Tô nhưng

lại cười ôn nhu, hắn ngước nhìn tầng tầng núi rừng, thấp giọng nói:

“Người trong lòng?” Nhắc đến đó, hắn chậm rãi cười, vẻ mặt có chút phức

tạp.



Đúng lúc này, một thiếu niên tuấn mỹ quát với giọng trầm

thấp: “Đi thôi.” Hiển nhiên hắn là thủ lĩnh của đám người này, vừa mở

miệng, mọi người lập tức an tĩnh lại, đi theo phía sau hắn, theo sơn đạo hướng về phía trước.



Vừa leo núi, nhóm thiếu niên vừa đàm thi

luận đạo, cũng có chút phong nhã. Ngẫu nhiên có một câu thơ thốt ra khỏi miệng, nhóm ca kỹ đi theo giơ tiêu sáo lên thổi. Tiếng nhạc du dương

phiêu đãng trong núi rừng. Tiếng nhạc thản nhiên, tiếng cười không dứt,

một thiếu niên cao giọng ngâm xướng: “Cử mục hồ sơn giai diễm sắc.” Hắn

chuẩn bị sẵn sàng, lại chỉ ngâm ra một câu thơ như thế. Sau khi đọc

xong, hắn ngẩng đầu, nghĩ quanh co nửa ngày, thở dài một tiếng, quay đầu hỏi: “Chư vị, câu sau nên làm thế nào đây?” Hắn vừa hỏi, vài tiếng cười đồng thời truyền ra. Mà trong tiếng cười này, một tiếng cười mềm mại

non nớt của trẻ con vang lên có vẻ vô cùng chói tai.



Chúng thiếu niên ngẩn ra, đồng thời nghiêng đầu qua. Chỉ thấy trong sơn đạo bên

trái, trong tầng tầng lớp lớp lá cây xanh um có một bóng người cưỡi ngựa đi tới. Thiếu niên ngâm thơ mở to hai mắt, quát: “Ai vừa bật cười vậy?” Tiếng quát vừa dứt, một tiếng hát vang non nớt truyền đến: “Thương

thiên bất thức anh hùng ý, ngã bối hồng hao tự thiên chân.” Khi tiếng

ngâm còn vang vọng, một con bạch mã xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Vốn, chúng thiếu niên rất bất mãn với kẻ tự dưng bật cười này. Giờ phút

này vừa thấy hài tử thì hai mắt đều phát sáng. Nhóm ca kỹ cơ thiếp lại

khẽ thốt ra tiếng. Nếu không vì chủ nhân không nhúc nhích, chỉ sợ các
trách mình không dẫn nó đi cùng. Nhưng tiểu tử này lại chỉ nói lấp lửng

nửa câu. Vương Hoằng nhịn cười, chàng cúi người, bế con vào lòng. Ôm

con, Vương Hoằng nghiêm túc nói: “Con là nam tử hán, sao chỉ chút việc

nhỏ đã đỏ hồng hai mắt?” Cánh tay bụ bẫm trắng trẻo của bé vòng ôm cổ

chàng, trong trẻo đáp lời: “Người vừa đi đã là nửa tháng, bỏ lại con

cùng với mẫu thân ở nhà, con không vui. Con hỏi mẫu thân vì sao người

không mang theo con cùng đi, mẫu thân nói, người cho rằng diện mạo con

không đẹp làm mất mặt người, có phải vậy không ạ?”



Bé hỏi nghiêm túc, lời của bé vừa dứt, vài hộ vệ đều nhìn Vương Hoằng. Vương Hoằng

nghẹn lời, nửa ngày không hề hé răng. Bé nhìn chàng, dùng sức gật đầu,

nghiêm túc nói: “Con đã nói với mẫu thân, tuyệt đối không có việc này.

Phụ thân ngại chúng danh sĩ nói rằng con đẹp hơn so với phụ thân, sợ bọn họ có mới nới cũ, người đố kỵ cho nên không chịu mang con đi.” Vương

Hoằng không thốt nổi nên lời nhưng phía sau chàng chúng hộ vệ đều buồn

cười. Vương Hoằng trừng mắt nhìn con, một hồi lâu mới nghẹn lời nói:

“Hài tử này.” Bé phụng phịu như vậy thật sự quá đáng yêu, chàng nhịn

không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giải thích: “Không phải

vậy. Diện mạo của Hiên nhi rất đẹp, phụ thân đã quy ẩn, không muốn để

con ta khiến nhiều người chú ý.”



Bé cúi đầu ngẫm nghĩ, dùng sức

gật đầu, lại cất giọng non nớt: “Là đạo lý này. Mẫu thân ngốc nhất, mẫu

thân đẹp như vậy mà luôn nói mình không đẹp. Con còn đẹp hơn mẫu thân mà mẫu thân cũng nói con không đẹp. Mẫu thân đúng là không biết gì cả.”

Vương Hoằng ha hả cười, bế bé đi về phía trước: “Đúng, mẫu thân của con

rất ngốc.