Mị Công Khanh

Chương 217 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Đúng là đợt hoa nở đẹp nhất khi xuân sang, khắp nơi người đi đường đều

ngắm cảnh. Một con thuyền lớn sắp xếp thành hàng, bóng dáng phong lưu

thơm hương, oanh oanh yến yến.



Có 6 con thuyền, 3 đỗ trước, 3 đỗ sau, như vì sao bảo vệ xung quanh một chiếc thuyền hoa lệ nhất ở chính giữa.



“Kẹt” một tiếng cửa khoang thuyền mở ra, hai tỳ nữ xinh đẹp đỡ một mỹ nhân khuôn mặt che dưới lớp lụa mỏng bước ra thuyền.



Không thể nhìn rõ khuôn mặt của mỹ nhân này nhưng chỉ cần một đôi mắt diễm

quang lưu chuyển, gáy trắng như bạch ngọc cao thẳng đã có thể nhận ra vẻ khuynh quốc khuynh thành của nàng ta.



Nhìn thấy mỹ nhân này đi

ra, một cô nương diện mạo tú lệ cao nhã chậm rãi đi tới. Làn váy dài của thiếu nữ tung bay trong gió, bốn tỳ nữ vội vàng tiến lên một bước, nhẹ

nhàng nhấc làn váy kia lên.



Mỹ nhân hướng về phía cô nương này, hơi hơi khom người, mỉm cười gọi: “A Khối.”



Cô gái tên A Khối cười cười, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”



Mỹ nhân gật đầu, nàng ta quay đầu, nhìn cảnh sắc Nam Sơn trùng trùng điệp

điệp dần dần hiện lên trong tầm nhìn, nỉ non nói: “Hơi mệt. Nhưng cũng

sắp đến nơi rồi.”



Cô gái tên A Khối ngắm nhìn vẻ mặt của nàng

ta, cong khóe miệng, khẽ cười nói: “Đúng vậy, sắp đến rồi.” Nàng ta đi

đến bên cạnh mỹ nhân, cùng ngắm nhìn Nam Sơn, mặt mày hớn hở, nói với vẻ khoái trá: “Thất thúc ở nơi quỷ quái này đã 12 năm rồi. 12 năm rời xa

Kiến Khang, không thấy phồn hoa, nhất định thúc ấy thật cao hứng khi

nhìn thấy chúng ta.”



A Khối nhìn mỹ nhân kia, nụ cười thanh tân

mang theo chút trêu chọc: “Tạ Uyển, tỷ thật sự yêu quý Thất thúc ta, hay là muốn khiến cho Thập Tứ cô của tỷ khó chịu nên cố ý nói thích thúc

ấy?”



Mỹ nhân Tạ Uyển nghe vậy, diễm sắc lưu chuyển trong mắt

mang theo một chút tức giận. Nàng ta nhìn A Khối, nói: “A Khối, không

nên nói lời đùa vui như vậy.”



Tạ Uyển này chỉ là một nhánh họ

hàng xa của Tạ thị, tuy là đích nữ, nhưng thân phận so với chúng nữ lang Tạ thị ở Trần Quận đều thấp hơn, so với A Khối của Lang Gia Vương thị

trước mắt này lại càng thấp kém hơn nhiều.



Nhưng lần này nàng ta ngẩng cao gáy ngọc, diễm quang lưu chuyển mang theo tức giận, cả người

cao ngạo lại tao nhã như tiên, đâu có nửa phần tự ti? Ngay cả Vương Khối cũng ngẩn ra vội vàng bồi cười: “Được rồi, biết tỷ nghiêm túc mà. Đừng

nóng giận.”



Thấy Tạ Uyển hơi mất hứng, Vương Khối vội vàng quay

đầu nhìn Nam Sơn chăm chú, nói: “Thất thúc ta là loại người phong lưu cỡ nào chứ? Vì Trần thị A Dung không có gì hay kia mà quy ẩn ở Nam Sơn

những 12 năm……. Cũng may, hiện tại thúc ấy đã phiền chán phụ nhân kia

rồi. A Uyển, nếu lúc này tỷ có thể khiến Thất thúc động tâm, Lang Gia
Giọng nói vừa thốt ra, hai nam hài đồng thời vui mừng gọi to: “Đại huynh đến đây!”



Trong tiếng kêu, chỉ nghe tiếng gió truyền đến từ hai phía. Chỉ thấy hai đứa

nhỏ đồng thời níu vào dây, dùng một chút lực, hai thân hình nhỏ bé nhanh như mũi tên lao tới đối phương.



Mắt thấy sắp va vào nhau, hai

đứa nhảy bắn ra, tư thế cực kỳ tuyệt đẹp nhanh nhẹn xoay người nhảy

xuống từ dây thừng, chuẩn xác rơi xuống hai bên trái phải một thiếu

niên, mỗi đứa đều ôm đùi của cậu.



Có điều lúc này, mọi tiếng

động đều biến mất, mọi người ngây ra như phỗng không có ai chú ý tới

động tác của bọn nó nhanh nhẹn tuyệt đẹp ra sao.



Thiếu niên đứng ở trên sơn đạo khó mà nhìn ra tuổi thật, dường như chưa đến 12 tuổi mà

dường như đã 14, 15 tuổi rồi. Vóc người của cậu thon dài, ngũ quan tuấn

mỹ đến cực điểm, một đôi mắt phượng ba quang lưu chuyển, giống như ẩn

tình, giống như hàm chứa sát khí, khiến khí chất của cậu càng cao quý

đến cực điểm.



Dù Vương Khối lớn hơn cậu vài tuổi lại là một nữ

lang sắp gả đi, khi đối diện với ánh mắt của cậu thì gương mặt cũng đỏ

lên, không tự chủ được tim đập gia tốc.



Ba hài tử xinh đẹp đứng

chung một chỗ, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đúng là hào

quang mãn nhãn. Tạ Uyển tự cho bản thân là mỹ mạo, giờ khắc này cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.



Hai hài tử líu ríu kêu lên: “Đại huynh, không phải huynh đã xuất môn rồi sao? Tại sao lúc này đã trở về?”



“Đại huynh, đệ không ngăn cản được bọn họ.”



“Đại huynh, địch đông ta ít, phải làm như thế nào?”



Thiếu niên vươn tay xoa đầu hai đệ đệ, sau khi bảo bọn nó im lặng, một đôi

mắt phượng mang theo ý cười, chậm rì rì đảo qua Vương Khối, sau đó, khi

quét về phía Tạ Uyển thì dừng lại một chút.



Sau khi đánh giá mọi người vài lần, thiếu niên cười, nói với giọng trong trẻo: “Chư vị tới

thật không đúng lúc, phụ mẫu ta ra ngoài rồi.”



Vương Khối nghe

vậy, nhíu mày vừa định phản kích, thiếu niên kia quay đầu nhìn Tạ Uyển

bên cạnh nàng ta, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Vị tỷ tỷ này khi nhìn huynh đệ ta, ánh mắt sáng quắc mơ hồ mang theo sát khí tàn nhẫn, xin hỏi là

người nơi nào?” Cậu nhướn mày, mắt phượng híp lại rồi nói tiếp: “Hay là, tỷ tới vì câu dẫn phụ thân ta, muốn leo lên địa vị vinh quang?”



Hai câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, mà gương mặt Tạ Uyển lại trắng bệch như tuyết, dưới khăn che mặt, môi anh đào

run rẩy không nói nên lời.