Mị Công Khanh

Chương 218 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Khiến lòng Tạ Uyển lạnh lẽo không phải câu nói ‘Câu dẫn phụ thân’ của

thiếu niên kia mà là ‘Vị tỷ tỷ này khi nhìn huynh đệ ta, ánh mắt sáng

quắc mơ hồ mang theo sát khí ngoan tuyệt’, lời lên án quá mức ngoan độc, nàng ta không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt của đám

người Vương Khối bên cạnh không vui cùng ngờ vực vô căn cứ.



Nàng ta chỉ là một đích nữ trong một nhánh hệ, có thể đứng cạnh đích nữ của

Lang Gia Vương thị cho tới hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió, cũng không biết đã lén sử dụng bao nhiêu kỹ xảo. Nàng ta tự tin

cho dù đối mặt với bất luận kẻ nào, ánh mắt hay vẻ mặt, tươi cười của

mình cũng đều có vẻ chân thành không chút giải dối. Thiếu niên này mới

chỉ gặp mình lần đầu, làm sao có thể nhìn thấy tâm tư mà mình che giấu

chứ? Câu lên án kia, đúng là cũng có phần đúng.



Đã có thể xem như đúng, bản thân cũng hết đường chối cãi!



Trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Uyển tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lại không biết nên mở miệng thế nào.



Thiếu niên tuyệt mỹ đứng ở sườn núi tựa tiếu phi tiếu liếc qua Tạ Uyển rồi

dời mắt sang đám người Vương Khối. Cậu thản nhiên vung tay lên, nói: “Ở

xa tới là khách, Thập Cửu tỷ, mời!” Động tác tao nhã cao quý.



Ba hài tử này, vô luận là người nào đều là rồng phượng trong loài người,

đứng chung một chỗ như châu ngọc mãn thất, thật sự khiến cho người ta

hoa cả mắt, rất khó làm cho người ta không sinh ra hảo cảm. Vương Khối

vui sướng đánh giá bọn họ, cũng không để ý tới việc hai hài đồng vô lễ,

cười tủm tỉm hỏi: “Thất thúc có ở đây không?”



Thiếu niên ung

dung có lễ đáp: “Nhọc Thập Cửu tỷ hỏi thăm, phụ mẫu ta đã ra ngoài rồi.” Cậu nhìn ngắm bầu trời, nói: “Đã qua hai canh giờ có lẽ bọn họ cũng sắp trở về.”



Vương Khối gật đầu, bước chân nàng ta nhanh hơn, cười

tủm tỉm đi đến phía sau ba huynh đệ, vừa cùng bọn họ đồng hành vừa cố ý

vô tình hỏi: “Phụ mẫu của các đệ đi đâu vậy?”



Đây chỉ là một câu hỏi rất bình thường nhưng nó lại làm cho thiếu niên có chút ảo não xấu

hổ, cậu nhíu mày ngậm chặt miệng. Nhưng hài đồng phấn điêu ngọc mài ở

một bên cũng không biết là Vương Túc hay là Vương Lăng lại cất giọng

trong trẻo trả lời: “Phụ thân nói, ba người chúng ta như phấn như ngọc,

rõ ràng do ngắm cảnh sông nước nhiều quá, ít thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi

núi rừng lồng lộng. Bọn họ đi ngắm núi rừng, chuẩn bị sinh thêm một đệ

đệ oai hùng nữa.”


Tạ Uyển cứng đờ ngay tại chỗ.



Môi nàng ta run rẩy.



Vương Khối cũng vậy, dù là dọc theo đường đi, nàng ta nghe qua nhiều lời đồn

đãi, lúc này cũng chỉ có thể cười nói: “Này, đây là phụ mẫu đệ cộng tấu

mà ra sao?”



Tiếng nhạc hài hòa tốt đẹp như thế, rõ ràng là hai

nhân tài hiểu nhau sâu đậm, tình cảm đã siêu thoát khỏi sinh tử thế tục

trên thế gian mới có thể diễn tấu ra. Hai người này sao có thể xảy ra

vấn đề về mặt tình cảm được?



Nếu như lời nói lúc nãy của hài

đồng làm cho lòng Tạ Uyển bất an, lần này, nàng ta lại cảm thấy tuyệt

vọng. Ánh mắt nàng ta vô thần nhìn về phía Vương Khối, trong đầu chỉ có

một ý niệm: Hết rồi, hết rồi.



Lúc này, nàng ta là một nữ lang

chưa có hôn ước, không để ý dị nghị mà cùng Vương Khối đến cầu kiến

trưởng bối nhà người ta, không cần nghĩ, nàng ta cũng hiểu được sau khi

mình trở lại Kiến Khang sẽ dẫn tới bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu nhạo

báng.



Nếu nàng ta là đích nữ của Tạ thị Trần Quận, có lẽ sẽ

không có người nào dám làm vậy. Nhưng thân phận của nàng ta thế này, cho tới bây giờ quy củ lễ nghi đều là nhằm vào người không có thân phận cao quý, nàng ta phải làm sao bây giờ?



Trong lúc Tạ Uyển hoảng hốt

mất mát, khung cảnh trước mắt trở nên trống trải, chỉ thấy rừng cây vây

quanh, ngọn núi trùng điệp, một hồ nước xanh biếc chảy xuôi ở giữa. Mà

trong hồ có một chiếc thuyền con, trên thuyền có một nam tử áo trắng

sóng vai đứng cùng một thiếu phụ áo đỏ, bọn họ chỉ trỏ đám mây nơi

phương xa, nói vài câu, hai người lại quay đầu nhìn nhau cười. Nụ cười

kia hoa mỹ như thế, tựa như mây tía đầy trời rơi xuống nhân gian, thật

sự giống như thần tiên!



Bất tri bất giác, tiếng khe khẽ nỉ non của Vương Khối rơi vào tai Tạ Uyển: “Giống như là một đôi thần tiên vậy.”