Mị Công Khanh
Chương 219 :
Ngày đăng: 14:53 19/04/20
Lúc này, Vương Hoằng cũng nhìn thấy bọn họ.
Chàng chống sào, thuyền vọt tới nhanh như tên bắn.
Thuyền vừa lướt đi, gió hồ thổi qua, khiến ống tay áo hai người bay phất phới.
Trên sườn núi, mọi người đều ngắm nhìn đến choáng váng. Hai người càng tới
gần càng làm cho người ta đui mù. Toàn thân nam tử áo trắng phảng phất
như thần tiên, tuấn nhã, lóa mắt nói không nên lời, cũng vô cùng cao quý xa xôi. Rõ ràng biết chàng đã có nhi tử lớn đến vậy nhưng nhìn diện mạo của chàng giống như mới chỉ 20. Mái tóc đen dày búi nhỏ đội ngọc quan
hơi xõa trên vai, thấy thế nào cũng đều làm cho tim người ta đập mạnh.
Tâm ý Tạ Uyển vốn đã lạnh, lúc này đối mặt với chàng tim lại nhảy nhót
không thôi. Nàng ta nắm chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi ẩm ướt, làm sao còn
có thể dời mắt?
Về phần thiếu phụ mặc y phục màu đỏ đứng ở bên
cạnh chàng, tuy rằng diễm lệ loá mắt, nhưng vậy thì tính là gì? Bộ dạng
mị tục xinh đẹp như thế, làm sao xứng đôi với Vương gia Thất lang như
thần tiên? Nếu thay bằng mình đứng ở bên cạnh chàng sẽ càng khiến cho
thế nhân phải hâm mộ.
Vương Hoằng mỉm cười nhìn về phía mọi người.
Khi ánh mắt của chàng đảo qua ba nhi tử thì khẽ nhíu mày, đảo mắt, chàng
nhìn Vương Khối, thản nhiên cười nói: “Hóa ra là người trong tộc tới đây ư?”
Đến khi chàng mở miệng, Vương Khối mới bừng tỉnh lại, nàng ta vội vàng thi lễ gọi: “A Khối bái kiến Thất thúc.”
Động tác của Vương Khối tao nhã khéo léo, có phong phạm của đích nữ của đại thế gia thiên hạ đệ nhất.
Nàng ta ngưỡng mộ nhìn Vương Hoằng, chờ chàng ung dung tiếp kiến mình.
Vương Hoằng không bước ra ngoài.
Chàng vẫn đứng ở trên thuyền, mỉm cười nhìn Vương Khối chăm chú, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao A Khối đến đây?”
A? Các nàng ngàn dặm xa xôi mà đến, sao ngay cả cửa nhà chưa được bước qua mà Thất thúc đã chất vấn rồi? Tuy rằng sự chất vấn này không hề làm cho người ta cảm thấy không vui.
Vương Khối ngẩn ngơ, thanh thanh
trả lời: “A Khối nghe người ta nói về cảnh đẹp Nam Sơn, lại nghe thấy
Thất thúc ở đây nên muốn tới cầu kiến.”
Lời này đủ ngoan đủ độc, trong khoảng thời gian ngắn, mặc kệ là Vương Khối hay Tạ Uyển đều đỏ bừng cả mặt.
Đúng lúc này, giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng truyền đến: “Hiên nhi.”
Chàng vừa gọi, hai người Vương Khối mẫn cảm phát hiện, thiếu niên tuyệt sắc
trở nên cảnh giác, cậu nhanh chóng nhìn chằm chằm phụ thân của mình, vẻ
mặt kia giống như một con mèo xù lông chuẩn bị tác chiến.
Thiếu
niên cảnh giác, Vương Hoằng cảm giác được. Chàng nhíu mày, nhịn không
được lạnh giọng nói: “Đại trượng phu làm việc, dù đứng trước núi Thái
Sơn mặt cũng không đổi sắc. Năm ngày sau, con xuống núi đi, đến hồng
quán tửu lâu, khi nào thì có thể gặp biến mà không sợ hãi thì hẵng trở
về.”
Đây là chàng đang giáo huấn nhi tử.
Khi mấy người
Vương Khối cúi đầu không nói, giọng nói kính cẩn lộ ra sự không kiên
nhẫn của thiếu niên tuyệt sắc truyền đến: “Vâng.”
Vương Hoằng
gật đầu, nói: “Trong hai ngày này, con chiêu đãi khách quý đến từ Kiến
Khang đi.” Giao xong việc, chàng không nói hai lời, chống gậy trúc trong tay, con thuyền kia đã đẩy ra xa.
Nhìn bóng dáng hai người sóng vai rời đi, một hài đồng phấn điêu ngọc mài ló đầu ra, cao giọng hét
lớn: “Vương Thất lang, Trần thị A Dung, hai người không thể chỉ để ý
việc sinh đệ đệ, lại tự bỏ đi chơi, Túc nhi giận đó.”
Lời nói kỳ quái này không hề lễ phép, khiến Vương Hoằng đang chèo thuyền không
khỏi trượt tay, suýt nữa ngã vào khoang thuyền. Trần Dung vội vàng vươn
tay đỡ lấy, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Vương Túc, nói với vẻ ảo não:
“Túc nhi, không được nói như vậy.” Dừng một chút, nàng lại làm mặt quỷ
với Vương Túc, nói: “Vương gia coi trọng lễ nghĩa, con không thể bướng
bỉnh như thế.”
Giọng của nàng vang vọng, thuyền càng trôi càng xa, câu nói kia cũng càng ngày càng xa xôi.
Một hài tử khác lại ló đầu ra, bé gật đầu với huynh đệ của mình, khen ngợi: “Làm tốt lắm, không thể để hai người quá mức tiêu dao như thế được.”