Mị Công Khanh

Chương 228 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Khi Vương Hiên trở lại Nam Sơn đã là mùa thu, tiểu muội muội của cậu vừa mới sinh ra được nửa tháng.



Sau khi lặng lẽ liếc nhìn tiểu muội muội một cái, Vương Hiên phát hiện bản

thân không hề có ý đố kỵ với con khỉ nhỏ mặt nhăn da đỏ kia.



Bằng tốc độ nhanh nhất trở về chính sảnh, Vương Hiên thành thành thật thật cúi đầu, chờ phụ thân đi ra.



Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.



Chỉ chốc lát, một góc áo bào trắng xuất hiện ở trước mắt cậu.



Nhìn tiểu tử thúc thủ mà đứng, không nói một lời, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vương Hoằng vang lên: “Biết sai ở đâu chưa?”



Thiếu niên trả lời: “Dạ biết.”



“Nói.”



“Nhi tử gặp gỡ Tạ Hạc Đình của Tạ thị, thì nên cẩn thận hồi tưởng lời phụ

thân đã nói qua, có liên quan đến tính tình cách làm việc của hắn, như

vậy trong lòng có phòng bị, sẽ không phải chịu nhục.”



“Còn có gì nữa?”



“Nhi tử không nên suy bụng ta ra bụng người, chú ý nhiều chi tiết hơn nữa.

Nhi tử chạy đến Kiến Khang, bị mọi người vây quanh mới phát hiện diện

mạo của mình quá đẹp, đây là lỗi không nên phạm phải.”



Không biết vì sao, tiểu tử này nói tới đây, trong giọng nói lại mang theo một chút oán niệm.



Vương Hoằng cười lạnh nói: “Con còn đang trách mẫu thân con giấu giếm lừa gạt sao?”



Thiếu niên lắc đầu, than thở: “Mẫu thân vốn không trí tuệ, người không sai.”



“Vậy sao, vậy thì ai sai?”



Thiếu niên phát hiện mình mất nhiều sức lực mới không trợn to mắt, cậu trầm giọng nói: “Sai ở phụ thân.”



Vương Hoằng thản nhiên hỏi: “Nói nghe một chút.”



Ngữ khí của thiếu niên vẫn bình thản: “Mẫu thân từ nhỏ trách cứ về diện mạo của nhi tử, mỗi khi phụ thân nghe thấy cũng không sửa lại.”



Vương Hoằng chậm rãi ngồi ở trên tháp, thản nhiên nói: “Sinh ra là trưởng tử

của Lang Gia Vương thị, từ nhỏ chuyện con học được đầu tiên, đó là thông qua phán đoán của bản thân mà nhận ra lời người khác là thật hay giả.

Phụ thân không sửa đúng, đó là sai lầm sao?”



Thiếu niên thúc thủ nghe giáo huấn.



Vương Hoằng hỏi: “Bị vậy năm canh giờ ở Như thành, cảm giác như thế nào?”



Thiếu niên cúi đầu, vô tình nói: “Có ai cảm giác.”



“Ai cảm giác? Bộ dạng chịu chi cho thiên, người khác thưởng chi duyệt chi,

có liên quan gì đến con đâu? Xuống núi nửa năm, vẫn không học được tư


Lúc này ba hài tử mới chú ý tới mẫu thân cũng đến đây. Lập tức mặt mày hớn hở, đều vây quanh nàng.



Đỡ mẫu thân ngồi xuống tháp, Vương Hiên cũng trách cứ: “Mẫu thân cũng thật là, người cũng không nhìn xem người đã bao nhiêu tuổi rồi?”



Lời này không hề dễ nghe. Trần Dung trừng mắt nhìn tiểu tử này một cái,

liếc thấy vết cào do móng tay để lại trên mặt cậu, vẻ buồn bực lại biến

thành lo lắng. Vuốt vết cào kia, Trần Dung nhíu mày nói: “Hài tử này, bị người ta vây quanh cũng đành thôi, sao còn bị cào đến mức bị thương thế này? Không phải đã dạy võ cho con rồi sao? Con có thể nhảy lên đỉnh xe

ngựa mà?”



Nàng không đề cập tới việc này cũng đành thôi, vừa

nhắc tới, Vương Hiên lại cảm thấy lửa giận uất nghẹn trong lòng. Cậu cố

nhẫn nhịn trầm giọng nói: “Nếu nghe lời mẫu thân nói, con chạy lên đỉnh

xe ngựa, chỉ sợ đai lưng cũng bị đám tiểu cô này kéo xuống.”



Trần Dung ngẩn ra, không tự chủ được trước mắt nàng xuất hiện cảnh nhi tử

nhà mình bị người ta kéo đai lưng, quần rơi xuống, mông thấp thoáng lộ

ra.



Vội vàng lắc đầu quăng bỏ suy nghĩ miên man kia, hai tiểu tử Vương Lăng Vương Túc đã ha ha ôm bụng cười ngã lăn lộn.



Nghe thấy hai đệ đệ cười giễu cợt, nhìn thấy bộ dạng mẫu thân cắn môi nhịn

cười rất cổ quái, Vương Hiên đột nhiên phản ứng lại, cậu hung hăng trừng mắt nhìn ba người, chuyển sang nhìn Vương Hoằng kêu lên: “Phụ thân, con muốn trở lại Kiến Khang.”



Cậu lắc đầu, lạnh lùng nói: “Sỉ nhục ở Như thành, nếu con không giải quyết, tất sẽ thành đại hận!”



Khi nói lời này, trước mắt cậu hiện lên bộ dạng phong lưu thanh thản kia của Tạ Hạc Đình.



Vương Hoằng lẳng lặng nhìn con, nhẹ giọng nói: “Im lặng chút.”



Một lời thốt ra, hai tiểu tử vội vàng che miệng.



Vương Hoằng nhìn cả ba hài tử, thản nhiên nói: “Tộc trưởng phái người đến

đây, nói muốn đón các con trở lại Kiến Khang, ta chấp thuận rồi.”



Lời vừa dứt, Trần Dung thất thanh kinh hô, Vương Hiên gật đầu, hai đồng tử

đồng thời hô to gọi nhỏ: “Phụ thân, người không sinh ra được một đệ đệ

oai hùng thì cũng không nên trách cứ chúng con chứ!”



“Phụ thân, người không thể độc chiếm mẫu thân!”



“Phụ thân, con không bao giờ trốn trong chăn của mẫu thân nữa đâu.”



“Phụ thân, con cũng không dùng vuốt mèo vẽ hình hoa mai lên thường phục của người nữa đâu.”



Thấy hai hài tử thao thao bất tuyệt nhận sai, khóe miệng Vương Hoằng co

giật, hắc y nhân trợn mắt há hốc mồm lắng nghe, nhịn không được dựa sát

vào Vương Hoằng nói: “Lang quân, người có thể chịu được đến bây giờ mới

đuổi mấy tiểu tử này đi, thuộc hạ thật sự bội phục!”



Lời nịnh hót vừa thốt ra, khóe miệng Vương Hoằng lại giật giật.