Mị Công Khanh
Chương 229 :
Ngày đăng: 14:53 19/04/20
Vương Hoằng đã quyết định, việc di chuyển được lên lịch trình.
Nhưng Trần Dung mãi mới chờ trưởng tử về nhà, làm sao có thể để bọn nó rời đi vào lúc này? Trải qua vài ngày suy nghĩ, cuối cùng rốt cục quyết định
hai tháng sau, phu thê sẽ đưa ba nhi tử tới Kiến Khang, ở lại mấy hôm
rồi quay về.
Người một nhà không phải tách ra ngay, dù là Trần Dung hay mấy tiểu tử đều cảm thấy thả lỏng.
Nữ nhi Trần Dung đang lớn lên từng ngày.
Được 2 tháng tuổi, hài tử kia đã không còn vẻ ngoài mặt nhăn da đỏ giống như con khỉ nhỏ nữa.
Trong thư phòng, Trần Dung nhìn ngắm nữ nhi càng ngày càng trắng nõn, nhịn
không được bế nó đi tới phía trước Vương Hoằng đang viết lách trên bàn.
Vương Hoằng đang bận bịu thấy thê tử đứng trước bàn muốn nói lại thôi, thì chàng nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Dung đặt nữ nhi xuống, để khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đối diện với Vương
Hoằng, thấp giọng, bất an nói: “Phu chủ, chàng nhìn xem tiểu cô nương
giống ai?”
Vương Hoằng liếc mắt một cái, trong ánh mắt sáng trong mang theo lạnh lùng, thản nhiên nói: “Giống ta.”
Chàng nhíu mày nhìn Trần Dung, nói: “Nàng lại nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?”
Tươi cười của Trần Dung hơi gượng gạo, nàng cúi đầu nhìn ngắm nữ nhi trong
lòng, nhỏ giọng nói: “Hài tử còn nhỏ như vậy mà hai hàng lông mày vừa
đen vừa thẳng lại dày, đôi mắt sáng mà lạnh lùng, môi mỏng, lại không
thường khóc nháo.”
Nàng nuốt nước miếng, nói với vẻ bất an: “Phu chủ, ba hài tử kia có khi nào lại nói trúng rồi không, nữ nhi của chúng ta sẽ có diện mạo rất oai hùng?”
Không nói thì Vương Hoằng vốn
không thèm để ý nhưng vừa lắng nghe, chàng lại nhíu mày lại, cúi đầu cẩn thận đánh giá nữ nhi vài lần.
Đúng lúc này, hài tử cũng đang ngẩng đầu nhìn phụ thân.
Đôi mắt sáng trong như nước, lấp lánh ánh lưu ly, khiến cho ánh mắt nó quá mức bình thản, thậm chí hơi lạnh lẽo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai hàng lông mày quả thật vừa thẳng lại đen,
cộng thêm tóc máu đen tuyền mượt mà, hài tử này rất giống một tiểu lang.
Hai đồng tử tò mò về Kiến Khang đã lâu, vẫn
thúc giục chạy đi, hơn nữa thể chất của bọn nó rất tốt nên đi có thể
chịu được chút gian khổ. Chỉ sau nửa tháng, bọn họ đã tới Như thành.
Qua Như thành, đó là Kiến Khang.
Thăm lại chốn xưa, dưới đấu lạp hai mắt Vương Hiên lóe sáng.
Lúc này đúng là buổi trưa, hai đệ đệ của cậu đang ngủ, toàn bộ đội ngũ cũng có vẻ im lặng hơn.
Chậm rãi, đoàn xe đi tới nơi mà lần trước Vương Hiên đã phải chịu khổ.
Vội vàng đè chặt đấu lạp, Vương Hiên vốn muốn kéo rèm xe xuống, nhưng nghĩ
tới lời phụ thân răn dạy nên cố gắng kìm nén xúc động.
Có điều tay đang đặt trên đùi chậm rãi nắm lấy sáo ngọc, cậu nắm rất chặt, hồn nhiên coi cây sáo trở thành binh khí.
Như thành vẫn như cũ, trường bào tay áo, y lí phong lưu.
Khi Vương Hiên đánh giá mọi nơi, bốn người có bộ dạng cổ quái rơi vào tầm nhìn của cậu.
Xe ngựa dần dần tới gần.
Khi gặp thoáng qua, giọng nói của bốn người kia thấp thoáng, Vương Hiên vốn linh mẫn vội vàng nghiêng tai lắng nghe: “Đã nửa năm rồi, vẫn chưa thấy hành tung của thiếu niên ngày đó, tất nhiên là cậu ta không đến đây nữa rồi.”
“Đúng vậy, chủ tử dùng kế sách ôm cây đợi thỏ để bắt người này thì không ổn.”
“Chủ tử nói, thiếu niên tuyệt sắc trăm năm khó gặp này chính là một cửa ải
khó khăn lớn nhất. Huynh nghĩ lại xem, trong nửa năm nay ngay cả thôn
trang chủ tử cũng đã xây dựng xong, hoàng kim chân liên đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cậu ta xuất hiện thôi.”
Hạ giọng, người nọ còn
nói thêm: “Chủ tử nói, thiếu niên kia có quen biết với Tạ Hạc Đình, hiển nhiên cũng là người có thân phận. Nếu như gặp được cậu ta thì phải ra
tay làm sao mà thần không biết quỷ không hay.”
Đúng lúc này, một người kêu lên: “Chủ tử đến đây?”
Bốn người đồng thời quay đầu nhìn lại. Bọn họ vừa định kêu to, lại nhìn
thấy vẻ mặt mừng rỡ như điên của chủ tử khi nhìn về phía bọn họ.