Mị Công Khanh

Chương 230 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Chỉ thấy chủ tử kia nhìn ngắm bên này vài lần, không đợi bốn người mở

miệng, thân mình hắn nhoáng lên một cái, người đã biến mất vô ảnh vô

tung.



Bốn người có chút buồn bực, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng một người đuổi theo.



Vương Hiên trở nên trầm ngâm.



Cậu phất phất tay, gọi một hộ vệ tới rồi thấp giọng nói: “Theo dõi mấy người kia, xem chủ tử của bọn họ là ai, ở nơi đâu.”



“Vâng.”



Lúc này, tuy rằng hộ vệ đi theo chỉ có có hai mươi mấy người nhưng người

người đều là hảo thủ trăm dặm mới tìm được một, được Vương Hoằng vô cùng tín nhiệm. Nhớ năm xưa, Vương Hoằng ngây người ở cảnh nội người Hồ mấy

năm, nhưng chỉ có cần có bọn họ ở bên cạnh thì đều có thể lần lượt gặp

dữ hóa lành.



Có thể nói, nếu luận về năng lực theo dõi, truy đuổi, giết người phóng hỏa thì những người này ít có địch thủ.



Hộ vệ kia rời đi, mày Vương Hiên vẫn nhíu chặt, vừa rồi bốn người đó nói

chuyện với nhau, bốn phía tạp âm quá lớn, bọn họ lại nói rất nhanh, 10

phần thì chỉ có 3, 4 phần lọt vào tai cậu.



Nhưng chỉ chừng đó cũng đã khiến cho cậu cảm giác nguy cơ cùng không vui.



Bảo xe ngựa chạy tới bên cạnh Vương Hoằng, Vương Hiên thấp giọng gọi: “Phụ thân.”



Giọng của cậu không lớn, nhưng rất thanh duyệt êm tai, tựa như âm nhạc khiến

mấy người xung quanh quay đầu nhìn lại. Thấy thế, Vương Hiên lại đè đấu

lạp.



Giọng của Vương Hoằng truyền đến: “Chuyện gì?”



Vương Hiên nhíu mày, một hồi lâu mới nói: “Vừa rồi mơ hồ nghe thấy người ta nhắc tới con, dường như có chút bất lợi.”



“Vậy sao?”



Giọng của Vương Hoằng vẫn rất thản nhiên: “Định gây bất lợi với con sao? Tất


Dứt lời, Vương Hoằng bước lên tháp.



Tuy rằng Trần Dung không rõ nguyên do cụ thể, nhưng nàng biết trượng phu muốn rèn luyện con, nên cũng mỉm cười ngồi xuống.



Nhìn nhi tử đội đấu lạp, ngọc thụ lâm phong Trần Dung không nhịn được nói:

“Thật không biết về sau Hiên nhi sẽ tìm thê tử thế nào.”



Nàng

vốn chỉ thuận miệng nói, Vương Hoằng ngồi bên cạnh đã thản nhiên trả

lời: “Lòng người hiểm ác, hiện tại đàm hôn luận gả thì quá sớm.”



Nhận ra sự lo lắng của trượng phu, Trần Dung yêu mị liếc trắng mắt, khẽ cười nói: “Chàng đó, suy nghĩ nhiều quá rồi.”



Trần Dung nói: “Thiếp rất hiểu Hiên nhi, nó tâm cao khí ngạo, muốn làm việc

lúc nào cũng chu toàn, nếu thật sự mê luyến một nữ lang nào đó, chỉ sợ

là không dễ.”



Dừng một chút, nàng hỏi: “Đúng rồi, lần này bọn nó đến Kiến Khang, gia tộc sẽ rèn luyện Hiên nhi thế nào?”



Vương Hoằng nói: “Hiên nhi đã 13, có thể hiểu biết về phụ nhân. Bước thứ hai, gia tộc hẳn sẽ phái người mang theo bọn nó ra vào các hồng lâu, hội

kiến phong thái của danh sĩ trong thiên hạ, đồng thời hiểu rõ nữ sắc

trên thế gian.”



“Đây là bước thứ hai sao?” Trần Dung tò mò hỏi: “Bước đầu tiên là gì?”



“Bước đầu tiên ư?” Vương Hoằng mỉm cười, nhìn về phía trưởng tử đang ra lệnh

cho hạ nhân và nhóm hộ vệ chú ý rượu và thức ăn, chầm chậm nói: “Bước

đầu tiên, đó là thích ứng với bề ngoài cùng thân phận của bọn nó! Nếu

Hiên nhi có thể thu liễm bớt vẻ yêu nghiệt của nó, vậy thì đã đại

thành.”



Lần này, Trần Dung khó hiểu, nàng nhìn con chăm chú, thì thào nói: “Tướng mạo là do trời sinh, làm sao thu liễm bớt được?”



Vương Hoằng ở một bên lạnh giọng nói: “Không thu liễm được thì phải bồi dưỡng một loại khí chất khác để áp chế!” Điều này thì Trần Dung hiểu, như

Nhiễm Mẫn, y cũng rất tuấn mỹ, nhưng bất luận kẻ nào nhìn thấy y, thì

ngay lập tức đập vào mắt không phải là vẻ tuấn mỹ đó mà là sát khí khiến cho người ta kinh sợ!