Mị Công Khanh

Chương 23 : Liếc mắt một cái, bồi cả một đời

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Ngay lúc Trần Dung đang ngẩn người, một giọng nói trong trẻo từ phía sau nàng truyền đến: “A Dung?”



Là giọng nói của Vương Ngũ lang.



Trần Dung quay đầu, khóe miệng cong lên, nói: “Gặp qua Ngũ lang.”



“Nàng và ta không cần đa lễ như thế.” Vương Ngũ lang nhảy xuống từ trên xe

ngựa nhảy xuống, đi đến bên cạnh Trần Dung, chần chờ một hồi rồi hỏi: “A Dung, vừa rồi tộc bá của nàng có nói phụ huynh nàng nay ở Kiến Khang là hoàn cảnh gì không?”



Trần Dung kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Hoàn cảnh gì nữa?”



Vương Ngũ lang nói: “Nói đúng ra là, phụ huynh nàng hiện tại làm chức quan

gì?” Những lời này mới thốt ra, Vương Ngũ lang lại liên thanh nói: “Ta

chỉ thuận miệng hỏi một chút, thuận miệng hỏi một chút thôi.”



Trần Dung nhìn hắn, cười cười, khi hắn vừa xoay người, đột nhiên trả lời: “Có lẽ vẫn là Thị Trung bát phẩm mà thôi.”



Lời này vừa dứt, Vương Ngũ lang ngừng bước chân, hắn nhíu mày, biểu tình có chút nghiêm túc hỏi: “Vậy huynh trưởng của nàng thì sao?”



“Dường như cũng chỉ là bát phẩm.”



“Vậy sao?” Trong giọng nói của Vương Ngũ lang mang theo thất vọng, hắn gật đầu với Trần Dung, thối lui về phía sau.



Hắn vừa mới rời khỏi đó, Vương thị Thất nữ bảo xa phu đánh xe ngựa tới gần, nàng ta liếc nhìn Trần Dung một cái, hỏi: “Ngũ ca, nàng nói như thế

nào?”



Vương Ngũ lang cau mày, mất hứng nói: “Phụ huynh vẫn chỉ là tiểu quan bát phẩm.”



Vương thị Thất nữ hừ lạnh một tiếng, nói: “Sau khi chúng sĩ tộc trở lại Kiến

Khang, thăng quan thêm tước là chuyện bình thường, thật không ngờ phụ

huynh nàng lại vô dụng như thế, vẫn chỉ là tiểu quan bát phẩm.” Nàng ta

nói tới đây, ánh mắt chuyển sang nhìn Vương Ngũ lang, nghiêm túc nói:

“Ngũ ca, một khi đã như vậy, huynh không thể cưới Trần Dung làm chính

thê.”



Vương Ngũ lang gật đầu, hắn chần chờ nói: “Nhưng mà, nếu

bảo nạp nàng làm thiếp, hẳn nàng sẽ không chấp nhận đâu?” Ánh mắt của

hắn chuyển về phía Trần Dung, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn

thanh diễm của Trần Dung khiến người ta lóa mắt, nhìn ngắm, tim Vương

Ngũ lang đập mạnh loạn nhịp. Hắn nói: “Đây là đại sự, ta vẫn nên thương

lượng với phụ thân một chút.” Dừng một chút, hắn quyết đoán dời mắt khỏi Trần Dung, cắn răng quyết định: “Ta sẽ nói với phụ thân, trở lại Nam
xe đều mang lòng cảm kích đối với Nhiễm Mẫn. Mọi người đều biết, nếu hôm nay không có y tương trợ, vận mệnh của bọn họ sẽ rất khổ sở.



Bất tri bất giác, bên người Nhiễm Mẫn vây quanh chúng danh sĩ, trưởng giả

như Vương Trác cũng đều ngồi ở bên cạnh y, đối với y chấp lễ cung kính.



Nhưng mà, dường như Nhiễm Mẫn không cảm nhận thấy, y không để ý đến trưởng

giả danh sĩ vây quanh bên cạnh, y chỉ cúi đầu, dùng khăn sạch tinh tế

lau một thanh trường mâu, lưỡi mâu rất sắc bén, trong ánh tịch dương

chiếu lên thân trường mâu, nhìn qua, dường như đang lau vết máu chảy ra.



Một lát sau, Vương Trác nói mấy câu thấy không được đáp thì khẽ nhíu mày, hắn đứng lên, vung tay áo dài, xoay người rời đi.



Qua một lúc, tất cả mọi người bất mãn đứng lên, giống như Vương Trác xoay người rời đi.



Đến cuối cùng, ngồi cạnh Nhiễm Mẫn, chỉ còn lại có Vương Hoằng. Lúc này

Vương Hoằng đang cúi đầu điều chỉnh dây cầm, cũng không biết có chú ý

tới một thất phu khát máu đang ở bên cạnh chàng, không hiểu phong tình

mà đùa nghịch binh khí hay không?



Trần Vi cắn môi, có chút lo

lắng nói: “Chàng, tất cả mọi người đều coi trọng chàng như thế, sao

chàng không biết quý trọng, đàm luận một chút phong nguyệt huyền lí, lại đùa nghịch binh khí làm gì chứ. Chỉ hy vọng phụ thân sẽ không thay đổi

chủ ý.”



Trần Vi nói tới đây, quay đầu nhìn về phía Trần Dung,

thấy nàng đang ngắm nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, không khỏi kêu lên: “A

Dung, A Dung, muội đang nhìn cái gì vậy?”



Nàng ta phải kêu to

vài tiếng, Trần Dung mới dường như đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ thấy Trần

Dung quay phắt đầu lại, thả người nhảy xuống xe ngựa, không thèm quan

tâm đến Trần Vi, bước về phía phương xa.



Trần Vi thấy thế, cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ phiền não.



Lúc này, Trần Dung vội vàng đi về phía trước, hai tay nắm thành quyền, thầm nghĩ: Sẽ không, không bao giờ nữa, không bao giờ nữa …… Kiếp trước,

chính tại một khắc này mà nàng đã yêu thương nam nhân kia.



Chỉ liếc mắt một cái, mà phải bồi cả đời!