Mị Công Khanh

Chương 24 : Trượng phu thực thụ

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Trần Dung lao ra ngoài năm mươi bước, đột nhiên ngừng bước chân.



Nàng quay đầu lại, sau đó, miệng nàng bất giác mỉm cười, chậm rãi đi trở về.



Trần Vi nhìn thấy Trần Dung đến gần, hừ mạnh một tiếng, kéo rèm xe xuống.



Nhưng ngoài dự kiến của nàng ta là, Trần Dung không đi đến bên cạnh nàng ta

mà vượt qua người nàng ta, tiếp tục đi về phía trước, lấy tư thế thanh

thản, tao nhã đi về hướng Vương Hoằng, cũng là hướng về Nhiễm Mẫn.



Chỉ chốc lát, nàng đi tới bên cạnh Vương Hoằng, Trần Dung vẫy tay bảo đám

người Bình ẩu đi theo lui xuống, rồi ngồi xuống tấm vải lụa của Vương

Hoằng.



Lần này, nàng làm điều mà mọi cô nương ở đây đều khát

vọng, nhưng cũng không dám làm, nhất thời, chúng nữ đồng thời trừng lớn

mắt, nhìn chằm chằm về phía Trần Dung.



Vương Hoằng đang hết sức chuyên chú chỉnh dây cầm, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có thêm một người thì không khỏi nhíu mày.



Chàng quay đầu lại thì nhìn thấy là Trần Dung hai tay ôm chân, đang đưa mắt nhìn phía chân trời suy nghĩ xuất thần.



Vương Hoằng á khẩu không cười nổi, trầm thấp nói: “Hiếm khi khanh ngồi bên

cạnh ta, lại là vì thưởng thức mây bay chân trời mà đến sao?” Giọng nói

khẽ khàng, tình ý ẩn hàm.



Bởi vậy, câu nói vừa thốt ra, chúng cô nương đồng thời phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Dung, mà Vương Ngũ lang thì ngẩng đầu, không hề chớp mắt đánh giá Trần Dung, trên mặt lại lộ ra vẻ

khó xử giãy giụa.



Trần Dung lười biếng quay đầu nhìn chàng. Khi đối diện với đôi mắt đoạt hồn người kia, ánh mắt của Trần Dung vẫn trong suốt.



Miệng nàng khẽ nhếch.



Sau đó, nàng nhìn thẳng Vương Hoằng, thái độ nghiêm túc lại tự nhiên vô

cùng mà nói một cách chậm rãi: “Thất lang, chàng xem mây trắng kia tự

tại đến mức nào? Nếu không có bạo phong (gió lốc), nó có thể vĩnh viễn

tự tại như thế. Nhưng vừa có bạo phong, nó sẽ đem theo đầy ngập buồn

giận, hóa thân thành mưa, tẩy rửa đại địa. Hoặc là, nó cứ ở nơi nào đó,


Đồng thời, trong đội của Trần thị gia tộc, Trần Dung đang cúi đầu, im lặng

dùng điểm tâm. Ở phía trước nàng, là Trần Vi đang nói chuyện cười đùa

với các tỷ muội trong tộc.



Đêm nay, Trần Vi nhìn thấy Trần Dung, đều mang theo gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt, không có nửa phần hòa nhã.



Nhưng mà, cho tới bây giờ, Trần Dung cũng không vì sự vô lễ của nàng mà xin

lỗi Trần Vi. Vốn, thân phận của Trần Vi cao xa hơn Trần Dung, nàng ta có thể dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với Trần Dung đã là hạ mình rồi,

ít nhất, các cô nương khác trong bản tộc Trần thị đều không làm được

điều này.



Cũng không biết qua bao lâu, đến lúc Trần Vi không

chịu nổi, nàng ta nhích lại gần về phía sau, mím miệng buồn bực hỏi:

“Mới vừa rồi muội chạy đến chỗ Vương Thất lang nói gì vậy? Vì sao ánh

mắt chàng nhìn muội lại trở nên khác thường?”



Những lời này của

Trần Vi đều là lời chúng nữ muốn hỏi, nàng ta vừa mở miệng, hai nữ lang

Trần thị ngồi ở bên cạnh Trần Vi nghe thấy đều quay đầu nhìn Trần Dung,

chờ nàng trả lời.



Trần Dung chậm rãi nuốt vào một miếng điểm

tâm, nói: “Không có gì, ta chỉ lĩnh giáo thủ pháp đánh đàn của Vương

Thất lang thôi. Về phần Nhiễm tướng quân, có thể y sẽ cho rằng ta là kẻ

lớn mật.”



Một nữ lang bên trái Trần Vi bật cười trả lời: “Muội quả thật quá lớn mật.”



Trần Dung không để ý đến.



Nữ lang kia trừng mắt nhìn nàng một cái, hỏi: “Dám ở trước mặt Thất lang bàn về cầm kỹ, chẳng lẽ cầm kỹ của muội rất tốt sao?”



Trần Dung vẫn không trả lời, nàng chỉ buông điểm tâm trong tay, nói với Bình ẩu ở phía sau: “Lấy cầm đến đây.”



“Vâng.”