Mị Công Khanh

Chương 236 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Nhìn cửa phòng đóng chặt, chúng nữ hai mặt nhìn nhau. Dần dần, mặt thiếu phụ đỏ lên, mà mười mấy cung nữ kia mắt rưng rưng, lộ vẻ hoảng sợ.



Các nàng không thể bị đưa trở về được.



Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản nhưng sao đến nơi này thì khó khăn như

vậy? Trần thị A Dung này sau lưng không có nhà mẹ đẻ quyền thế, lại

không có thân huynh đệ làm quan quyền quý, diện mạo cũng chỉ đến thế,

sao nàng có thể kiêu ngạo như vậy?



Đồng thời, các nàng nhìn về phía thiếu phụ, vẻ mặt xin giúp đỡ.



Sắc mặt thiếu phụ rất khó nhìn, qua một lúc nàng ta vung ống tay áo, ra

lệnh: “Đi thôi.” Xem ra việc này vẫn phải để Thất lang quyết định, hừ,

vốn chỉ là việc ở hậu viện, không nên kinh động đến lang quân hoặc phu

chủ, thật sự buồn cười.



Sau khi các cung nữ được an trí ở trong phủ, thiếu phụ thướt tha đi đến chỗ Vương Hoằng.



Lúc này, vài nữ lang vây quanh tới gần, sau khi chào hỏi thiếu phụ một

tiếng, một nữ lang nhíu mày nói: “Ta thật không hiểu, sao Trần thị A

Dung kia có thể kiêu ngạo đến mức đó?”



Thiếu phụ cắn răng hừ một tiếng.



Lúc này, một nữ lang khác ngắt lời nàng ta, cười lạnh: “Không sai, cho dù

là Vương gia ta hay là Tạ thị, cũng có nữ tử không muốn phu chủ nạp

thiếp! Ngay cả bản thân chúng ta cũng không cảm thấy thoải mái. Nhưng mà Trần thị A Dung thì dựa vào cái gì? Không tài không đức không có tướng

mạo, nàng ta được gả cho Vương Thất lang đã là ông trời thương tình rồi. Được gả cho Thất lang mà còn muốn độc chiếm, quả thực là hoang đường

buồn cười!”



Nàng ta nói với vẻ quả quyết: “Phụ nhân như thế,

ngay cả liếc mắt nhìn một cái ta cũng khinh thường, nàng ta còn có hành

vi, khẩu khí như vậy, ta không thể chấp nhận được.”



Nói đến nói

đi, từ sâu trong suy nghĩ các nàng đều khinh thường Trần Dung. Ở thời

đại coi trọng về sự cao quý của xuất thân dòng dõi, Trần Dung vốn là một phụ nhân mà các nàng không bao giờ thèm nhắc tới. Một phụ nhân như thế

lại hưởng thụ mọi thứ mà các nàng cũng khó có thể hưởng thụ, độc chiếm

người ưu tú nhất trong thế gia mà mọi nữ nhi đều muốn độc chiếm, loại

cảm giác này đối với thiên chi kiêu nữ như các nàng mà nói, quả thực là

một sự nhục nhã.



Ngẫm nghĩ, thiếu phụ nói: “Vẫn nên tìm Thất lang trước đã.”



Dứt lời, nàng ta cùng các nữ lang thướt tha đi về phía sân viện của Vương Hoằng.



Bên này, Trần Dung đóng cửa phòng lại, vừa mới bước vào bậc thang, thì thấy tiếng cửa bật mở, một người bước vào.
Trong sự phẫn hận, sợ hãi, oán hận, Vương Ngũ lang nghe thấy giọng nói của phụ thân truyền đến: “Đi thôi.”



Sau khi nói với con câu này, hắn tựa hồ già đi mười tuổi, còng lưng, chậm rãi đi ra cửa hông.



Nhìn theo Vương Ngũ lang từng bước đi ra cửa hông, Vương Hiên cười cười,

dưới ánh mắt khiếp đảm lại bất an của mọi người cậu từ từ quay đầu, nói

với Trần Dung: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi.”



Mẫu thân? Người ngồi bên trong là Trần Dung từng ti tiện đó sao?



Đám người Vương Ngũ lang ngây ra như phỗng nhìn theo xe ngựa nghênh ngang

rời đi, thật lâu sau, hắn nghe thấy phụ thân nói với giọng mệt mỏi già

nua: “Ngũ lang, trăm ngàn lần đừng nên nhớ mối thù này, có nhớ cũng vô

dụng thôi…… Trưởng tử của Lang Gia Vương thị không phải người chúng ta

có thể nhìn lên, con chịu sự nhục nhã này cũng là do không biết giữ

miệng, nhớ kỹ, Trần thị A Dung kia cũng không phải là đối tượng mà chúng ta có thể đàm luận.”



Dứt lời, hắn trừng mắt nhìn hai nữ nhi, lại trừng Vương Ngũ lang, quát: “Có nhỡ rõ chưa?”



Nhìn thấy con gian nan gật đầu, hắn khe khẽ thở dài nhẹ nhõm: “Bổn gia Vương thị có quy củ nội bộ, tuy rằng chúng ta cũng họ Vương, cũng thuộc về

gia tộc nhưng họ là người không phải ai cũng có thể mạo phạm, lại có

người ra mặt thu xếp mọi việc giúp mình, mà nói tiếp, con bị trúng một

roi vẫn còn nhẹ, ít nhất, chuyện này chấm dứt tại đây.”



Vương Hiên trầm tư đánh xe ra khỏi phủ, chỉ chốc lát, cậu gọi: “Mẫu thân?”



Trần Dung đáp nhẹ một tiếng.



Vương Hiên trầm thấp nói: “Những người này mới vừa rồi cúi đầu khom lưng,

cung kính thận trọng với quản sự kia, ngay cả hộ vệ hạ nhân bên cạnh,

bọn họ cũng không dám coi thường.”



Cậu nhíu mày, từ từ nói: “Mẫu thân vốn không phải là người mà bọn họ có thể nhìn lên nhưng những

người này lại không kiêng nể gì mà chê cười, loại nhục nhã này con không thể nhẫn nhịn nổi.”



Dừng một chút, cậu nói: “Mẫu thân, con cần lập uy cho người!”



Một hồi lâu, Trần Dung cảm động, giọng nói với vẻ thỏa mãn truyền đến: “Uh.”



Nàng biết, con nói không sai, bản thân đã là thê tử của Vương Thất lang,

ngay cả khi được chàng toàn tâm yêu thương, sinh cho chàng ba nhi tử vĩ

đại nhưng ở trong mắt nhiều người, bọn họ vẫn có thói quen dùng ánh mắt

coi thường, khinh bỉ nhìn nàng.



Dù mình không sống tại thành Kiến Khang, nhưng uy vẫn phải lập.