Mị Công Khanh

Chương 237 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Nghe thấy mẫu thân thỏa mãn ‘Uh’ một tiếng, cảm giác mẫu thân lại bắt

đầu chuyên tâm đánh giá cảnh sắc chung quanh, nhất thời Vương Hiên không biết nên tức giận hay là buồn cười.



Không biết mẫu thân của cậu trước không phải tốn nhiều tâm tư hay vốn chỉ là một người đơn giản.

Mỗi khi có chuyện gì, cậu vừa mở miệng biểu đạt ý kiến, nàng cảm thấy

con đã đem tiếp nhận việc này vì thế có thể không quan tâm đến, cứ thế

buông bỏ chuyện đang suy nghĩ dở dang, thậm chí quên sạch mảy may.



Mẫu thân có bộ dạng không để tâm đến mọi sự như thế làm cho Vương Hiên có

khi cảm thấy, ba huynh đệ mình từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu gánh trọng

trách trên lưng, không phải bị phụ thân thúc giục, mà là bị mẫu thân bức bách tạo nên.



Xe ngựa không gắn dấu hiệu gia tộc hành tẩu trên đường phố cho dù là Trần Dung hay là Vương Hiên đều cảm thấy rất thoải mái.



Đi một lúc, Vương Hiên cũng bắt đầu đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.



Khi xe ngựa chạy vào Nam Hạng, rẽ vào một con ngõ nhỏ âm u, phía trước là ngõ cụt, cậu không khỏi ngừng lại.



Đúng lúc này, một bóng người đi đến, trong nháy mắt, bóng người kia tao nhã

nhảy lên xe ngựa, an ổn ngồi xuống bên cạnh Vương Hiên.



Đột nhiên có người xa lạ vọt tới, Vương Hiên giật mình, cậu vung roi ngựa trong tay, theo bản năng quát lên: “Ai?”



Trả lời cậu là giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Tất nhiên là người mà tiểu lang mong nhớ.”



Dứt lời, người có gương mặt tuấn mỹ quay đầu lại, ung dung nhìn về phía Vương Hiên.



A?



Người này rõ ràng là Tạ Hạc Đình!



Vương Hiên kinh hãi, cậu hít một hơi, nhịn không được kêu lên: “Ngươi, ngươi, sao lại là ngươi?”



Nghe thấy giọng nói có chút bối rối của con, Trần Dung vén rèm xe.



Lần này, bốn mắt nhìn nhau.



Nghiêm túc đánh giá Trần Dung, Tạ Hạc Đình hướng nàng vái chào, nhìn thẳng


Vương Hiên cũng không vì mẫu thân an ủi mà trở nên cao hứng, cậu rầu rĩ nói:

“Người ta cảnh cáo mà không thể không buông tay, còn không tính là nhẫn

nhịn?”



Hai mẫu tử vừa nói chuyện với nhau, vừa chạy ra khỏi Nam Hạng.



Vừa tới gần cung thành, toàn bộ ngã tư đường càng náo nhiệt, y hương tấn

ảnh, Vương Hiên cũng giống như Trần Dung, tò mò nhìn ngắm xung quanh.



Đang đi, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.



Mẫu tử đồng thời cúi đầu nhìn qua.



Chính là một chiếc xe ngựa chắn phía trước bọn họ.



Khi Vương Hiên nhíu mày, một nam tử mặt trắng nhảy xuống, hắn đến gần xe

ngựa, vái chào thật sâu với bọn họ, đè thấp giọng nói sắc nhọn: “Đây là

Trần thị A Dung và Hiên tiểu lang đúng không? Bệ hạ cho mời.”



Bệ hạ?



Vương Hiên nhíu mày, hỏi với giọng cảnh giác: “Nếu bệ hạ cho mời, sao không

đến phủ hạ chỉ? Ngăn cản ngay giữa đường là có ý gì?”



Thái giám

trẻ tuổi kia nghe vậy cười khổ, hắn nhìn về phía Trần Dung, nói: “Bệ hạ

biết Quang Lộc đại phu trở về Kiến Khang, vui mừng quá đỗi nên đã hạ chỉ nhưng mà Vương Thất lang đã từ chối rồi. Bệ hạ thương nhớ Quang Lộc đại phu, bảo nô đứng đây ngăn đón.”



Hắn chỉ một tửu lâu phía trước cách đó trăm bước, thần bí cười nói: “Bệ hạ ngồi ở đó, mời Quang Lộc đại phu dời bước.”



Dứt lời, hắn nhìn sang Vương Hiên đang mở to hai mắt, giải thích: “Bệ hạ

muốn nô nói với tiểu lang, người từng là bằng hữu tốt của mẫu thân cậu,

mẫu thân cậu hiện tại đã sinh hạ bốn hài tử, hơn nữa tâm tư phụ thân cậu quá sâu xa, đối nghịch với hắn quá mệt mỏi, không thú vị chút nào.” Nói tới đây, thái giám vội vàng bổ sung: “Ý bệ hạ là muốn tiểu lang yên

tâm, người thấy cố nhân nên muốn nói chuyện phiếm, cậu không cần lo lắng cho an nguy của mẫu thân đâu.”



Dừng một chút, hắn nói: “Đương nhiên, tiểu lang cũng được đi cùng.”