Mị Công Khanh
Chương 240 :
Ngày đăng: 14:53 19/04/20
Không cần nữ lang này nhắc nhở, sắc mặt Tạ Ứng đã trở nên tái mét.
Nàng ta không dám tin mở to mắt nhìn bóng dáng Vương Hoằng đi xa, thật không dám tin rằng trên đời lại có một trượng phu như thế. Diện mạo của mình
mỹ mạo lại có tài danh gia thế, đối với chàng vô cùng thân thiết, chàng
thờ ơ cũng đành thôi, nhưng chàng lại bao che khuyết điểm đến mức này
với Trần thị A Dung kia?
Tiếng chê cười bên cạnh vẫn không ngừng truyền đến, tiếng cười này giống như mũi kim đâm vào tim Tạ Ứng từng
chút một…… Nàng ta vốn tâm cao khí ngạo, cảm thấy phụ nhân trên thế gian đều thua kém mình rất nhiều, chỉ có số ít danh sĩ mới có thể so sánh
với mình, lời này của Vương Hoằng đâu chỉ là làm xấu mặt nàng ta?
Mở to mắt nhìn bóng dáng Vương Hoằng đi xa, gương mặt nàng ta lúc xanh lúc đỏ, lúc đỏ lúc trắng, đến khi một giọng nói vang lên nàng ta mới sợ hãi bừng tỉnh: “A Ứng tỷ tỷ, môi của tỷ bị cắn chảy máu rồi kìa.”
Môi cắn đến chảy máu?
Tạ Ứng đột nhiên xoay người, dùng tay áo che mặt vội vàng lao ra sân.
Mà lúc này, chúng các cung nữ mới phản ứng lại, các nàng ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, rốt cuộc không thể cười nổi. Đến khi một hạ nhân Vương
phủ tiến lên, các nàng mới cúi đầu, xếp thành đội ngũ đi ra bên ngoài.
Khi các nàng đi đến rừng cây, một nữ tử mỹ mạo có thể nói là đứng nhất
trong đám người liếc mắt nhìn thấy Trần Dung trong xe ngựa.
Nàng ta vội vàng chạy tới.
Đảo mắt, nàng ta đã chạy tới bên cạnh xe ngựa của Trần Dung, sau khi dập
đầu vài cái với người trong xe ngựa, nữ tử kia nức nở nghẹn ngào: “Phu
nhân, phu nhân, xin người rủ lòng thương. Thái giám tổng quản đã nói
rồi, nếu không thể ở lại bên cạnh Thất lang, chúng thiếp sẽ bị bán vào
hồng lâu làm ca kỹ, phu nhân, vừa nhìn đã thấy người từ bi, lại có xuất
thân nghèo khó, van cầu người rủ lòng thương với chúng thiếp!”
Vừa nói, nàng ta vừa dập đầu rất mạnh, đảo mắt, trên trán của nữ tử mỹ mạo
này đã tím bầm. Được lời của nàng ta nhắc nhở, chúng cung nữ đều vây
quanh xe ngựa của Trần Dung dập đầu.
Nhìn chúng nữ dập đầu không thôi, nghe lời các nàng nói cũng khiến cho người ta phải nghẹn ngào,
nhóm tiểu cô thiếu phụ đi theo Tạ Ứng tới xem náo nhiệt cũng đều thấy
động lòng.
Các nữ lang thiếu phụ thối lui ra phía sau càng nhiều, tiếng chỉ trích bốn phía lúc này cũng đã biến mất.
Trần Dung thấy thế thu hồi ánh mắt, nàng thở dài một tiếng, nói với chúng
cung nữ: “Xem ra, phụ nhân tuyệt tình trên thế gian giống như ta còn
nhiều mà. Các vị, các vị vẫn nên trở về cung, cầu xin Thái Hậu cùng bệ
hạ đi.”
Dứt lời, nàng xoay người bước đi.
Nhưng nàng
bước đi, cung nữ cầm đầu kia còn túm chặt vạt váy của nàng. Vừa rồi tuy
lời lẽ của Trần Dung khó nghe nhưng cử chỉ ôn hòa, lại là người có xuất
thân bình thường, từ đáy lòng cung nữ kia cũng không hề cảm thấy sợ
nàng.
Nhìn thấy Trần Dung cúi đầu nhìn, cung nữ kia lệ như trân
châu lăn xuống: “Cầu người, phu nhân, cầu người thu nhận thiếp, chỉ thu
nhận một mình thiếp thôi.” Nàng ta vừa nói, vừa dập đầu với Trần Dung,
tay nắm góc váy dù thế nào cũng không chịu buông ra.
Còn muốn tổn thương bản thân thêm nữa sao?
Trần Dung cười lạnh một tiếng. Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy nàng tao nhã vung ống tay áo, sau đó, nhấc chân lên!
“Phịch —-” một tiếng, Trần Dung đá vào giữa ngực cung nữ kia, cú đá này rất
nặng, rất chuẩn, cung nữ kia bất ngờ không kịp đề phòng, kêu thảm thiết
một tiếng, đột nhiên lăn ra sau, va vào một cung nữ khác rồi mới dừng
lại.
Bốn phía lập tức trở nên im lặng vô cùng.
Trần Dung chậm rãi lắc lắc ống tay áo, đồng thời, nàng nhíu mày, vẻ mặt chán ghét giũ giũ y phục.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, lạnh lùng đảo qua mọi người, đảo qua cung nữ
mặt mũi bầm dập kia, Trần Dung lắc đầu, nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép: “Ta đã nói rồi, ta đã từng giết người, là một kẻ tuyệt tình …… Sao ngươi vẫn không tin chứ?”
Dứt lời, nàng tao nhã xoay người, được Vương Hiên nhịn cười nâng đỡ bước lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.