Mị Công Khanh

Chương 241 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Chúng cung nữ nhìn theo xe ngựa Trần Dung rời đi, mãi mà chưa hồi phục tinh thần.



Thật lâu sau, một thiếu phụ nhìn về phía chúng cung nữ, đột nhiên ra lệnh: “Tạm thời các ngươi cứ ở lại.”



Chúng cung nữ vốn tuyệt vọng tột đỉnh, nghe thấy mệnh lệnh của thiếu phụ này

thì đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.



Một nữ lang khác thấy thế, tò mò đi qua hỏi: “Tam tỷ, tỷ giữ các nàng lại là vì…?”



Tam tỷ kia lắc đầu, nói: “Ta không nghĩ gì nhiều, thầm nghĩ để các nàng ở lại trước rồi nói sau.”



Vài nữ lang nghe vậy thì gật đầu.



Dưới sự chỉ trỏ và đánh giá của chúng nữ, mọi hành vi của Trần Dung và lời

nói Vương Hoằng dành cho Tạ Ứng đã được lan truyền trong nội bộ Lang Gia Vương thị bằng tốc độ nhanh nhất.



Qua hai ngày sau, một kiều nữ trở về Vương thị mới có cơ hội hỏi rõ sự việc này, giáp mặt chất vấn Vương Hoằng.



Đối mặt với vãn bối trước mắt buồn bực không thôi, Vương Hoằng nhíu mày, nói với vẻ hờ hững: “Nàng không nên đá sao?”



“Tất nhiên là nàng không nên đá!” Thiếu phụ 17, 18 tuổi này vốn là người rất có cá tính, lại luôn đặt nặng vấn đề thân phận dòng dõi. So với bất kỳ

ai nàng ta luôn chán ghét người như Trần Dung chen chân vào trong Lang

Gia Vương thị, nhưng khác với Tạ Ứng là nàng ta tự cho mình thanh cao,

khinh thường không thèm để ý tới phụ nhân tao mị như Trần Dung.



Nhưng hiện tại, mọi người đàm tiếu, nàng ta thẳng tính, thấy không thể khống

chế bất mãn của bản thân: “Tâm tàn nhẫn, gương mặt tao mị, thật sự không xứng đáng.” Nói tới đây, thiếu phụ này đứng lên, lạnh lùng nói với

Vương Hoằng: “Thất huynh, người khác sợ huynh nhưng ta thì không. Phụ

nhân này ở Lang Gia Vương thị thêm một ngày thì ta càng chán ghét thêm

một ngày.”



Nói tới đây, nàng ta hếch lỗ mũi lên trời, xoay người rời đi.



Nàng ta rời đi, tất nhiên Vương Hoằng sẽ không ngăn cản, chàng chỉ miễn

cưỡng liếc nhìn thiếu phụ này một cái rồi không có tâm tình để ý tới.



Nhưng thiếu phụ kia mới đi ra một bước, một đồng tử vô cùng đáng yêu ló đầu

ra từ tháp bên cạnh, tròng mắt đen như mực chuyển động, dường như còn

hơi rơm rớm.



Đáng thương nhìn thiếu phụ, đồng tử kia cất giọng

nói trong trẻo nghèn nghẹn: “Phu nhân không thích người là vì người đã

đá cung nữ kia sao?”
thị.



Vì chuyện này có liên quan đến bệ hạ và Thái Hậu nên đã kinh động đến tộc trưởng và vài vị danh sĩ của Lang Gia Vương thị.



Đáng kinh ngạc thì thế nào? Dù sao đám cung nữ này cũng là Thái Hậu và bệ hạ ban cho, lại bị người ta phát hiện ra các nàng trần truồng nằm trên

tháp các trượng phu. Nói đến nói đi, danh tiết của các nàng đã bị hủy

hoại. Ngẫm nghĩ lại, tộc trưởng Vương thị quyết định, biết thời biết

thế, tặng đám cung nữ cho bọn họ. Cùng lắm thì ngày mai phái người tới

giải thích với bệ hạ và Thái Hậu.



Trên thực tế, các cung nữ này

ai cũng đều mỹ mạo, tuy rằng các nam nhân bị thê tử vừa thương tâm lại

phẫn hận trừng mắt, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy mỹ mãn.



Nhưng chỉ sau hai khắc, tộc trưởng Vương thị mang theo chúng danh sĩ ra khỏi sân viện những người này.



Bọn họ vừa ra ngoài thì đều nhìn về phía Vương Hoằng.



Nhìn thấy ánh mắt những người này, Vương Hoằng bất mãn nhíu mày. Không đợi

Vương Hoằng mở miệng, một danh sĩ lắc đầu nói: “Thất lang à Thất lang,

sao đã từng tuổi này mà khi làm việc vẫn không hề cố kỵ như thế chứ? Năm xưa, con đem các mỹ thiếu niên mà bệ hạ ban cho Trần thị A Dung trần

truồng tới cho mấy vị công chúa, còn có cả Tạ thị kia.” Hắn nghẹn lời:

“Ta từng nghĩ rằng loại sự tình này con sẽ không làm nữa. Thật không

ngờ, con lại phạm vào một việc giống hệt như thế.”



Một danh sĩ

khác cũng lắc đầu cười nói: “Chiêu này của tiểu tử con thật sự quá mức

nông cạn, đêm nay trên tháp có mỹ nhân, thê thất của bọn họ đều là người xưa nay thích chỉ trích phụ nhân của con. Ta thấy Thất lang con vẫn

chưa trưởng thành đâu.”



Lời người này vừa dứt, tộc trưởng Vương

thị nhíu mày nói: “Chuyện năm đó đã qua rồi, trẻ tuổi không hiểu chuyện, đừng nhắc tới nữa.”



Nói tới đây, hắn cũng liếc nhìn về phía

Vương Hoằng, nhịn không được thở dài: “Chuyện lần này, kỳ thật cũng

không tính là gì, cứ như vậy đi.” Nói là không tính là gì nhưng trong

giọng nói của hắn tràn ngập bất đắc dĩ cùng đau đầu. Dường như đã qua

mười mấy năm, Vương Hoằng vẫn còn xúc động non nớt như thế, thật sự làm

cho hắn thất vọng.



Mấy người ngươi một câu ta một câu, hồn nhiên không nhìn sắc mặt tái xanh của Vương Hoằng, cùng với động tác liên tục xoa thái dương của chàng!