Mị Công Khanh

Chương 243 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Chuyện đám cung nữ không gây chút ảnh hưởng ở trong thành Kiến Khang,

nhưng ở trong phủ của Lang Gia Vương thị thì truyền lưu càng ngày càng

rộng.



Nhóm phụ nhân không hẹn mà cùng an tĩnh lại, ngay cả khi

nhìn thấy Trần Dung đi qua, nếu có lời đàm tiếu cũng chỉ là lén lút nói

sau lưng mà thôi. Giáp mặt, thì lại có chút không dám.



Mà sau

khi biết người đứng sau chuyện này không phải là Vương Hoằng, mà là ba

nhi tử khả nghi kia của chàng, chương trình học của bọn nó trở nên nặng

hơn nhiều. Học kỵ xạ, thi từ ca phú, binh thư đều chất chồng một đống

sách, tựa hồ bọn họ rất muốn chỉ trong một hai năm ngắn ngủi mà bồi

dưỡng mấy hài tử này trở thành một người tài năng.



Mà Trần Dung và Vương Hoằng ở lại trong thành Kiến Khang một tháng với các con thì bắt đầu lên đường trở về Nam Sơn.



Đảo mắt năm năm trôi qua.



Trần Dung và các con đã xa cách năm năm. Lúc này Vương Hiên đã tròn 17 tuổi, hai tiểu tử kia cũng đã tròn 11 tuổi.



Ngay cả nữ nhi nàng đang bế trong tay, hiện tại cũng đã được 5 tuổi rồi.



Một ngày này, xe ngựa của Trần Dung và Vương Hoằng lại xuất hiện ở trên quan đạo.



Bọn họ lại xuất phát đến thành Kiến Khang một lần nữa.



Không chỉ bởi vì Vương Hiên đã tròn 17, đến lúc đàm hôn luận gả, mà quan

trọng nhất là Lang Gia Vương thị hiện đang lâm vào nguy cơ chưa từng có.



Tộc trưởng Vương thị vốn thống lĩnh mười vạn tư quân đóng ở Trường Giang,

trong trận chiến ngoài ý muốn trúng phải mũi tên mà thiệt mạng.



Tộc trưởng vừa ra đi, đại hắn thống quân vương có lẽ là ruột gan rối bời,

lại bị người Hồ phá vòng vây, tổn hại 6 vạn binh lực, ngay cả bản thân

suýt nữa cũng khó giữ tính mạng.



Cho tới bây giờ, lợi ích của

đại gia tộc cần vũ lực mạnh mẽ để bảo hộ, nay Lang Gia Vương thị luân

phiên gặp bất trắc, tư binh từ mười vạn tổn hại còn bốn vạn, trong gia

tộc không có danh tướng để chấn trụ, thời điểm thế này, Vương Hoằng

không đứng ra thì gia tộc sẽ ra sao?


Cát bụi bốc lên tận trời, từ góc độ này của Trần Dung chỉ có thể nhìn thấy

trên cờ xí có một chữ ‘Vương’ rất lớn, về phần lĩnh quân là người nào,

thì không thấy rõ cho lắm.



Nhưng mà ở chỗ này xuất hiện cờ xí của Vương thị, ngoại trừ ba nhi tử của Vương Hoằng thì chắc cũng không còn ai khác



Khi đội ngũ càng ngày càng gần, tim Trần Dung đập càng ngày càng gấp, nàng

nắm chặt bàn tay nhỏ bé ở một bên. Qua một lúc lâu, một giọng nói trong

trẻo lạnh lùng dùng ngữ khí không chút để ý nhắc nhở nàng: “Mẫu thân,

người nắm tay con đau quá.”



Quân nhi?



Trần Dung cả kinh, nàng vội vàng buông tay, vừa quay đầu lại, nàng đã trông thấy vết xanh

tím trên bàn tay mũm mĩm trắng trẻo kia của nữ nhi.



Nhìn dấu vết xanh tím ghê người, Trần Dung vừa vội lại đau lòng, nhịn không được

thầm oán: “Quân nhi, sao con không sớm kêu lên?”



Vương Quân

ngẩng đầu liếc về phía mẫu thân, sóng mắt lưu chuyển lạnh lùng, bé trả

lời: “Nữ nhi sẽ làm chủ thiên hạ, chút đau đớn ấy tính là gì?”



Lời của nữ nhi vừa dứt, Trần Dung đã nhỏ giọng nhắc nhở bé: “Quân nhi, con

là một nữ nhi, nữ nhi lớn lên phải lập gia đình, nào có suy nghĩ rong

ruổi thiên hạ?”



Nàng nói xong, Vương Quân đã nghiêng đầu, gương

mặt tuấn dật hoàn mỹ như pho tượng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cất

giọng trong trẻo: “Ngày ấy nghe thấy nhóm thúc thúc nhàn thoại, nói là

bệ hạ năm đó từng ban cho mẫu thân mấy vị mĩ thiếu niên, về sau nữ nhi

sẽ học theo mẫu thân, không lấy phu, chỉ cưới phu thôi.”



Lúc này, lời Vương Quân vừa thốt ra, Vương Hoằng bỗng nhiên quay đầu, chàng bình tĩnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai mẫu tử.



Dưới ánh mắt chăm chú của chàng, hai người đều cúi đầu. Một hồi lâu, Vương

Hoằng xoa thái dương, nhẫn nhịn lửa giận mà gầm nhẹ: “A Dung, nàng dạy

dỗ nữ nhi thật tốt!”



Chàng trừng mắt nhìn nữ nhi như tiên đồng,

đột nhiên cảm thấy rất vô lực, sao nhi tử của Vương Hoằng chàng không có một đứa nào bình thường chứ?