Mị Công Khanh

Chương 28 : Vạch trần

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Vi rời đi chưa được bao lâu, Bình ẩu đã trở lại, nhưng mà bà không

mang đại phu về. Nhìn Trần Dung thong thả đi qua đi lại trong phòng,

Bình ẩu bẩm: “Lang chủ tặng cho nữ lang một cây nhân sâm, giao cho lão

nô bảo chiếu cố nữ lang cho tốt. Ngài ấy còn nói…” Giọng nói Bình ẩu có

chút thấp xuống: “Ngài ấy nói thân thể nữ lang vốn khỏe mạnh, sẽ không

phải bệnh nặng gì. Dù cho có bệnh, đã nhiều ngày qua cũng chống đỡ được. Ngài ấy còn nói, yến tiệc đêm mai, có nhiều đệ tử hoa phục, nữ lang

cũng nên ra gặp.”



Nói tới đây, Bình ẩu trông mong nhìn Trần Dung, vẻ mặt kia là một ngàn lần một vạn lần mong nàng đồng ý.



Nhìn thấy biểu tình này của Bình ẩu, Trần Dung đau đầu thầm nghĩ: Trách

không được tộc bá không tin, xem bộ dáng này của Bình ẩu, làm sao ta có

thể bị bệnh nặng được?



Trần Dung suy nghĩ một hồi, buông rủ hai

mắt, nói: “Không cần nói nữa, từ giờ trở đi, ngươi phải giả bộ lo âu.

Nếu ngày mai lang chủ phái người đến, ngươi nhất định phải nói với bọn

họ, bệnh của ta thật sự nghiêm trọng, nằm trên giường không dậy nổi.”



Trần Dung nhìn về phía Bình ẩu, quyết định giải thích với bà: “Ẩu, ngươi

ngẫm lại xem, yến tiệc đêm mai có đệ tử hoa phục, lấy thân phận của ta,

chỉ sợ chỉ có thể làm thiếp đúng không?” Dừng một chút, trong ánh mắt

đen láy của Trần Dung lộ ra một chút giảo hoạt: “Ẩu, ngươi không biết

đâu, khi còn ở Bình thành, ta có nghe thấy Ngô thúc nói qua phụ thân ta

đã làm chuyện tốt, thanh danh tốt, nhận được sự tán thưởng của một vị

đại nhân vật, còn thăng quan gì đó.”



Nàng mới nói đến đây, Bình ẩu vội vui mừng kêu lên: “Thật sao? Nữ lang, là thật sao?”



Trần Dung gật đầu, nói tiếp: “Ngô thúc là nói như thế, cũng không biết có thật hay không.”



“Thật tốt quá!”



Hai mắt Bình ẩu sáng lên, bởi vì hưng phấn, hai mắt nhỏ của bà đều híp

thành một đường. Bình ẩu vươn tay che miệng, trong mắt lấp lánh lệ


Đến khi bước chân của đại phu dần dần đi xa, phụ nhân hoa phục mới chuyển

sang nhìn đám người Trần Dung. Nàng ta liếc mắt nhìn Trần Dung còn chui

vào trong chăn, đưa lưng về phía mình, nhắm hai mắt vẫn không nhúc

nhích, cười nói: “A Dung, con cũng đừng giỡn nữa. Tộc bá con đã nói,

thân thể của con thật sự khỏe mạnh, ngay cả vài lang quân trong tộc cũng ít ai có thể sánh bằng, làm sao có thể nói bệnh liền bệnh?”



Nàng ta cũng không chờ Trần Dung trả lời, quay đầu lớn tiếng quát đám người

Bình ẩu: “Nữ lang còn nhỏ, lần sau nếu các ngươi còn chiều theo ý của

nàng mà hồ nháo thì sẽ bị trục xuất khỏi phủ! Hừ, hiện tại trong phủ

cũng khá nhiều người, vừa vặn không cần nhiều kẻ ăn không ngồi rồi như

thế.”



Dứt lời, nàng ta vung tay áo, lắc mông đi ra ngoài.



Đến khi cửa phòng “Kẹt” một tiếng được đóng lại, tiếng bước chân rốt cuộc

không còn nghe thấy, Bình ẩu mặt trắng bệch mới lấy lại tinh thần, bà

ngây ngốc đi tới, hỏi: “Nữ lang, làm thế nào cho phải?”



Trần Dung chậm rãi kéo chăn ra.



Nàng ngồi dậy, tùy ý vuốt tóc tán loạn che ở trước mắt. Tay phải nhéo một

cái trên đệm chăn, lại vội vàng thả lỏng: “Ngươi đi ra ngoài đi.”



“Vâng.”



Vào lúc ban đêm, hoa phục dành cho yến hội hôm sau được đưa đến sân viện của Trần Dung.



Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.



Trần Dung ngồi trong sân, ở trong đêm dài, lắng nghe tiếng cười vui truyền đến từ các phòng.



Ngày hôm sau đảo mắt liền đến.