Mị Công Khanh

Chương 30 : Tộc thúc Trần Thuật

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


“Vậy sao?” Trần Thuật cười thực hiền lành: “Có gì muốn nói thì cứ nói đi.”



Lúc này, Trần Dung lại do dự.



Nàng nhìn quanh trái phải, cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Không, không có gì để nói.”



Rõ ràng là có lời muốn nói mà.



Trần Thuật hiểu ra, hắn đứng lên, nói: “Đi theo ta.”



“Vâng.”



Nhìn bóng dáng nhẹ nhàng thướt tha của Trần Dung đi theo phía sau Trần

Thuật, một đệ tử hoa phục hứng thú hỏi hạ nhân Trần phủ: “Nữ lang này là ai?”



“Trần thị A Dung, là thứ nữ của con vợ kế trong chi tộc.”



Lời này vừa nói ra, thiếu niên kia nhất thời mất hết hứng thú, hắn lắc đầu, một lần nữa ngồi xuống.



Trần Thuật dẫn Trần Dung đi vào trong chính đường, hắn lững thững đi đến

ngồi xuống ở chủ tháp, nhìn Trần Dung chăm chú cười nói: “Có chuyện gì? A Dung có thể nói được chưa?”



Trần Dung tiến lên một bước, quỳ

gối trước mặt hắn, nói: “A Dung tiến đến cầu kiến thúc phụ, là muốn cầu

thúc phụ, đừng đem A Dung cho bất cứ trượng phu nào làm thiếp thất.”



Lời của nàng vừa dứt, Trần Thuật nhíu mày, hắn vừa bật thốt lên muốn hỏi,

nhìn Trần Dung đánh giá sau một lúc lâu, đảo mắt thầm nghĩ: Nàng chỉ là

một nữ lang vừa tới Nam Dương, làm sao có thể biết gia tộc mới đưa ra an bài như thế?



Nếu không phải do nàng thám thính, thì phải nói là cô nương trước mắt này đã suy đoán ra việc này ư? Mới chỉ 15 tuổi,

chẳng những trước đó biết thành Nam Dương thiếu lương thực, còn có thể

đoán biết an bài của gia tộc, nữ lang này, quả như mọi người kể lại, là

nữ tử thông minh tài trí.



Trần Thuật nhìn chằm chằm Trần Dung,

chậm rãi nhấp một ngụm rượu, sau khi thuận tay buông chén xuống, hắn

thản nhiên hỏi: “A Dung tặng mười cỗ xe lương thực, đó là vì việc này

sao?”



Lời này vô cùng thẳng thắn, chẳng những trực tiếp, còn tàn khốc.




Lúc nàng đi ra được năm bước, thì ngừng bước. Trần Thuật nhìn thấy nàng lấy một khăn tay từ trong tay áo ra, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt.

Xong xuôi, nàng thậm chí còn lấy ra một tấm gương nhỏ cùng một hộp phấn, soi gương trang điểm cẩn thận lại.



Nữ lang này, nàng không muốn để người bên ngoài biết, nàng vừa mới khóc lóc mà. Nàng muốn tự để lại

mặt mũi cho mình cùng người khác.



Bất tri bất giác, Trần Thuật khẽ gật đầu.



Ngay lúc hắn thu hồi ánh mắt, khi hắn nhìn thấy Trần Dung cất hộp phấn vào trong tay áo, một ánh sáng lạnh lóe lên!



Trần Thuật tức thì cả kinh.



Hắn mở to mắt, nhìn lại trong tay áo kia. Vừa liếc quá, hắn tinh tường nhận ra, trong tay áo bên phải của Trần Dung có lộ ra một phần đoản kiếm.



Nữ lang này, lại mang theo vũ khí bên mình thế này sao. Hay là?



Trần Thuật mặt nhăn mày nhó, nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Dung cúi đầu nhanh chóng rời đi, thận trọng suy nghĩ.



Lúc này, một hộ vệ đứng ở cửa cung kính nói: “Lang chủ, nữ lang kia đưa tới mười cỗ xe lương thực nên an trí thế nào?”



Mười cỗ xe lương thực? Lại nói tiếp, nữ lang này tuổi còn nhỏ, thật đúng là người ra tay hào phóng.



Trần Thuật ngẩng đầu lên, nói: “Trước chuyển vào kho hàng phía tây.”



“Vâng.”



“Uhm, ngươi đi nói cho nữ lang đó, cũng chính là A Dung, truyền lời của ta, tối hôm nay nàng không cần xuất hiện ở yến hội.”



“Vâng.”



“Nói cho nàng biết, có người đã biết Trần thị có một nữ lang mỹ mạo như thế. Thúc phụ có thể làm không nhiều lắm đâu, ai…”



“Vâng.”



Lúc này, Trần Thuật lại muốn nói: Nàng chỉ là một nữ lang không có phụ

huynh bao bọc, dù thế nào cũng không thể chiếm không lương thực của nàng được.



Vì thế, Trần Thuật lại phân phó: “Tặng lại cho nàng tám

xe bạch túc, hai xe vải, lại tặng cho nàng hai mươi phiến vàng lá.” Hoàn toàn còn đáng giá hơn hẳn mười cỗ xe lương thực kia.