Mị Công Khanh

Chương 31 : Cầu yêu?

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trong sân viện của Trần Dung.



Bình ẩu một bên vội vàng tiếp đón

mọi người, một bên mừng đến mặt mày hớn hở. Vừa rồi bà còn vì lương thực thiếu hụt mà phát sầu, nhưng chỉ một lát đã được bổ sung sung túc.

Nhiều bạch túc và vải vóc như thế, đừng nói là trang trí sân, mua bộ đồ

mới, ngay cả mua một ngôi nhà bình thường cũng đã đủ rồi.



Nhìn

số tài vật này, lại quay đầu nhìn Trần Dung vẫn đang trầm tư, Bình ẩu

trực giác cảm thấy nữ lang nhà mình thật sự là thâm trầm khó lường. Khi

nàng cầm đoản kiếm xuất môn, trong lòng bà lo sợ bất an, thật không ngờ

nữ lang chẳng những bình an vô sự trở lại, còn được trưởng bối trong tộc coi trọng.



Thời gian trôi qua nhanh như chớp.



Đảo mắt, mặt trời lặn xuống núi, đèn rực rỡ được thắp lên.



Được Trần Dung căn dặn, chúng phó chẳng những đóng cửa không ra, còn không

gây ra tiếng ồn ào gì, không thể thắp đèn quá sáng, toàn bộ trong sân im lặng tĩnh mịch.



Từ lúc một vòng trăng rằm nhợt nhạt treo trên

bầu trời, tiếng sanh nhạc bắt đầu vang lên, âm thanh của tiếng tiêu

tiếng đàn tranh giao hòa lẫn nhau, tràn ngập khắp trời đất, thấm nhuần

vào thu sầu.



Đứng ở trong sân cũng có thể nghe thấy phía chủ viện có tiếng cười đùa không dứt bên tai.



Yến hội đêm nay, kỳ thật đối với mỗi một tộc nhân Trần thị đều rất quan

trọng. Chúng sĩ tộc đến từ phương bắc cần thông qua yến hội này, nói cho các quý tộc thượng lưu ở thành Nam Dương biết, bọn họ đã trở lại.



Nhóm đệ tử trẻ tuổi thì cần thông qua yến hội này thông báo cho mọi người

biết, Trần thị còn có một thiếu niên cô nương đợi gả chờ cưới như thế.



Nếu không có trí nhớ ở kiếp trước, Trần Dung sẽ không hề cự tuyệt yến hội

này. Chẳng những nàng sẽ không cự tuyệt, còn có thể tận lực phô bày vẻ

đẹp, tận lực khiến cho mọi nhân sĩ thượng tầng ở thành Nam Dương đều nhớ rõ mình.



Nghĩ đến đây, Trần Dung buông rủ hai mắt. Nàng dẫm lên lá khô rải trên mặt đất, đi tới rừng cây phía sau sân nhà mình.



Trên bầu trời, một vòng trăng sáng, dưới đất, một bóng người lẻ loi. Người và trăng mãi mãi là hình ảnh đan thoa giao hòa.


Hiện tại, Vương

gia Thất lang ở trước mặt mọi người nhắc tới mình, sự coi trọng của

chàng cũng đủ khiến cho Nam Dương vương để ý. Nói không chừng, chỉ cần

một câu của Nam Dương vương, bản thân sẽ được nâng tiến vào trong phủ

Nam Dương vương ngay trong đêm nay, từ nay về sau, trong thiên hạ sẽ

không còn Trần thị A Dung nữa!



Không được, nàng nhất định phải đem mọi biến hóa khống chế trong lòng bàn tay của mình! Kể cả khi chỉ nắm chắc được năm phần!



‘Kẹt’ một tiếng, Trần Dung đẩy mạnh cửa tẩm phòng, sau đó ống tay áo của nàng vung lên, xảo diệu hất tay của Bình ẩu ra.



Đi vào, mất đến một canh giờ.



Một lúc lâu sau, Trần Dung đi ra, vẫn là bộ dạng như thế, có điều nàng đã

thay lại bộ hoa phục vàng nhạt và tím nhạt giao nhau đã mặc ban ngày

kia.



Tóc dài của nàng vẫn rối tung, dưới chân đi guốc mộc.



Có điểm khác biệt duy nhất so với bàn ngày là, ở bên hông nàng có một

thanh đoản kiếm vỏ ngoài hoa mỹ. Khi nàng bước đi, châu ngọc gắn trên vỏ kiếm cùng với ngọc bội bên hông va vào nhau, vô cùng dễ nghe.



Bình ẩu thật không ngờ, nữ lang đi vào một canh giờ, vậy mà không làm gì cả. Bà không khỏi mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Dung.



Trần Dung đối diện với ánh mắt của Bình ẩu, mỉm cười, cúi hạ thắt lưng, ôm thất huyền cầm lên.



Nàng lướt qua Bình ẩu, guốc mộc gõ trên đất, thản nhiên đi về phía trước.

Trong lúc nàng bước đi, tóc đen dài phủ trên vai nàng theo cước bộ mà

phiêu đãng. Đuôi tóc lại đong đưa bên dưới theo sự chuyển động của vòng

hông. Nhìn bóng dáng của nàng, Bình ẩu không khỏi âm thầm tán thưởng:

Dáng người của nữ lang nhà ta thật sự yểu điệu hấp dẫn người khác. Đừng

nói là Trần thị, ngay cả toàn bộ thành Nam Dương, cũng rất ít có nữ lang đại gia tộc nào có phong tư xinh đẹp này.



Bà đứng lặng, nhìn

thấy Trần Dung đã đi xa, vội vàng bước nhanh đuổi theo. Vừa chạy được

vài bước, Bình ẩu nghĩ đến Trần Dung cố chấp như thế, lời mình nói khẳng định nàng sẽ không nghe, không bằng gọi Thượng tẩu cùng đi, vì thế vội

vàng quay ngược trở lại nội viện.



Mà lúc này, trong tiếng guốc mộc gõ trên đất, Trần Dung đã đi ra khỏi sân viện nhà mình.