Mị Công Khanh

Chương 32 : Một khúc Phượng cầu hoàng (1)

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Dung đi lại, nhìn như nhàn nhã, trên thực tế đi rất nhanh. Khi Bình ẩu và Thượng tẩu đuổi theo ra ngoài, nàng đã đi tới chỗ chủ điện.



Người ở đây đi đi lại lại, ngựa xe như nước. Bình ẩu và Thượng tẩu nào dám

kêu la? Bọn họ chỉ có thể nhanh chân hơn, muốn âm thầm khuyên can Trần

Dung.



Lúc này, yến hội đã cử hành được hai canh giờ, trăng sáng

treo trên cao, chiếu sáng rộng khắp, gió đêm thổi tới khí lạnh ùa vào

người. Nghĩ đến tiếp qua nửa canh giờ nữa, yến tiệc sẽ tan.



Trần Dung cúi đầu, khi đi ra, nàng cố ý thoa chút phấn ở trên mặt, khiến cho sắc mặt có chút tái nhợt. Diễm sắc hơi giảm, lại thêm phần động lòng

người.



Trần Dung đi đến bên ngoài chủ viện. Nhìn thấy hai người

Bình ẩu tới gần, nàng cũng không quay đầu lại ra lệnh nói: “Chuẩn bị cho ta một cái tháp.”



“Nữ lang!”



“Nhanh đi!”



“Nhưng mà nữ lang –”



Nghe thấy hai người phía sau chưa từ bỏ ý định khuyên bảo, Trần Dung thầm

than một tiếng, nhịn không được giải thích: “Ẩu, tẩu, hôm nay lúc ta ở

chỗ thúc phụ đã nghe nói qua, tộc tưởng muốn đem ta đưa cho Nam Dương

vương làm thiếp.”



Lời này của nàng vừa thốt ra, hai người đồng thời bịt miệng, phát ra một tiếng hô nhỏ.



May mắn ba người đứng ở chỗ nhiều bóng cây, không khiến người ta chú ý.



Trần Dung cười khổ nói: “Hẳn các ngươi cũng đã nghe nói qua, hậu viện của

Nam Dương vương có đến trăm mỹ nhân đủ loại đủ kiểu, hơn nữa, mỗi ngày

lão còn bổ sung thêm! Vào hậu viện của lão, cả đời của ta xem như xong

rồi.” Nàng thở dài một tiếng, quát: “Lui ra đi, hết thảy ta đều có chủ

trương.”



“Nhưng, nhưng mà.”



“Đừng nói nữa, các ngươi ngẫm lại xem, trong mấy tháng qua, ta đã có quyết định sai lầm nào chưa?”



Lời này đúng là rất có lý, hai người nhìn thoáng qua nhau, thối lui về phía sau.



Chỉ chốc lát, Bình ẩu đã đem tới một cái tháp đặt dưới gốc đại thụ.


mạo của Trần thị, cũng không biết nhìn trúng binh sĩ nhà ai mà lại tấu

khúc Phượng Cầu Hoàng.”



Nam Dương vương ha ha cười, vui vẻ nói:

“Lại có việc này sao? Đây chính là một việc đẹp đẽ phong nhã! Đi ra đi,

chúng ta cũng nhìn xem.” Lão quay đầu lại, kêu lên: “Thất lang, cùng đi

thôi.” Mới gọi một tiếng, lão đã cười gượng: “Hóa ra Thất lang đã sớm ra ngoài rồi.”



Người bên cạnh cười nói: “Đúng vậy, Thất lang cũng

chỉ là thiếu niên, gặp phải loại chuyện phong nhã này, sao lại không

hiếu kỳ chứ?”



“Chớ có nói nữa, đi xem thôi.”



“Vâng, vâng.”



Được phụ tá nâng đỡ, Nam Dương vương chậm rãi thong thả đi ra. Trong lúc mọi người tránh đường, lão đi tới phía sau Vương Hoằng, thấy chàng cũng

không dời mắt nhìn trong đình viện, Nam Dương vương ha ha vui vẻ, nói:

“Là mỹ nhân gì mà khiến Thất lang ngắm ngây ngốc đến thế?”



Dứt lời, lão cũng quay đầu, theo tiếng đàn nhìn lại.



Vừa nhìn, Nam Dương vương ngẩn ngơ, lão cũng không hề chớp mắt nhìn Trần

Dung chăm chú, nói với phụ tá đang đỡ hắn: “Nữ lang này rất hoa mỹ, là

tiểu cô Trần thị sao?”



Phụ tá gầy gò này cũng là quỷ háo sắc,

tất nhiên hiểu được tâm tư của lão. Nghe vậy hắn vươn người qua, thấp

giọng nói: “Nàng chẳng những là tiểu cô Trần thị, mà còn là tiểu cô

Vương Thất lang vừa hỏi qua trong yến tiệc kia!”



“Quả thực vậy sao?”



“Không dám lừa gạt vương gia.”



“Tốt tốt tốt.” Nam Dương vương ha ha cười, quay đầu lại, nghiêm túc đánh giá Trần Dung. Càng đánh giá, ánh mắt của lão càng phát sáng.



Người phụ tá thấy thế, vuốt chòm râu thưa thớt ở cằm cười nói: “Tiểu cô này,

so với ca kỹ vừa rồi ở trong yến tiệc kia còn hơn ba phần, vương gia

thật là có diễm phúc.” Hắn lại dựa sát vào Nam Dương vương, thấp giọng

nói: “Vừa rồi ở yến tiệc, Trần Nguyên đã nhắc tới tiểu cô này với thuộc

hạ. Hắn còn nói, nếu vương gia vừa ý, lúc nào cũng có thể đem người đi.”



Lời này Nam Dương vương thích nghe nhất, lập tức lão vỗ mạnh đùi một cái, vui vẻ nói: “Rất khá, rất khá, Trần Nguyên rất khá!”