Mị Công Khanh

Chương 35 : Hôn sự của Nhiễm Mẫn

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Tới lúc này, Trần Vi đã có chút tâm thần không yên, khi đám người Nhiễm

Mẫn biến mất trong tầm nhìn, nàng ta hai lần đưa ra ý kiến hồi phủ với

các nữ lang.



Đến lần thứ ba, Trần Dung ở một bên đáp: “A Vi, chúng ta trở về đi.”



Trần Vi mừng rỡ, hai mắt nàng ta trong suốt nhìn về phía Trần Dung, vội vàng đáp: “Được được.”



Ngồi ở trong xe ngựa đi trở về, hai tay Trần Vi vò góc áo, hai gò má đỏ

hồng, môi nàng ta mấp máy một hồi, nhịn không được nhìn về phía Trần

Dung nói: “A Dung, kỳ thật muội và ta cũng giống nhau thôi.”



“Sao lại nói như vậy?” Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng ta.



Ánh mắt Trần Vi sáng kinh người, nàng ta si ngốc nhìn quan đạo phương xa,

nói: “Muội thích Vương thị Thất lang, ta thích Nhiễm tướng quân mà.”

Nàng ta nheo lại hai mắt, có chút đắc ý nói: “Có điều, người trong lòng

của A Dung là Vương Thất lang độc nhất vô nhị ở trên thế gian, cuộc đời

này cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Mà ta, sau đó không lâu sẽ gả cho

chàng rồi.”



Thật không? Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía một phương hướng khác.



Trần Vi cũng không chú ý tới biểu tình của nàng, nàng ta chỉ đắm chìm trong

suy nghĩ của mình, nghĩ lập tức có thể nhìn thấy người trong lòng, hai

tay của nàng ta càng vò chặt góc áo.



Trong lúc hai người đang ôm tâm sự, giọng xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Hai vị nữ lang, chúng ta đến phủ rồi.”



“A? Tốt, tốt.”



Trần Vi phục hồi tinh thần, vội vàng cầm tay Trần Dung, nhảy xuống xe ngựa.

Nàng ta hành động quá mau, Trần Dung hơi lảo đảo, nếu không phải cơ thể

nàng linh hoạt, thì nàng đã té ngã trên đất.



Trần Vi đang muốn

chạy về phía trước, bị Trần Dung suýt ngã lôi kéo thì khẽ dừng lại. Nàng ta không kiên nhẫn bỏ tay Trần Dung ra kêu lên: “A Dung, ta đi thay

quần áo trước.”



Dứt lời, nhanh như chớp nhảy vào trong sân viện.



Trần Dung nhìn bóng dáng Trần Vi, thầm nghĩ: Nàng ta khẩn cấp như thế, hôm nay Nhiễm Mẫn sẽ trực tiếp đến Trần phủ chăng?



Nàng vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi bước đi về phía trước.


Khi nàng đến gần, Trần Thuật đang cười nói với Nhiễm Mẫn: “Nhiễm tướng

quân, người kia là A Vi đó. Qua mấy tháng nữa, nó sẽ tròn 16 tuổi. Nhiễm tướng quân vừa rồi nói chuyện với nó, cảm thấy nữ lang này thế nào?”



Trong giọng nói của Trần Thuật mang theo một chút trêu đùa, không chút để ý,

xem ra lời này hắn cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, không mang hàm

nghĩa gì khác.



Nhiễm Mẫn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau một lúc lâu lại thản nhiên trả lời: “Việc này để nói sau.”



Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều cả kinh. Trần Thuật ngạc nhiên, Trần Dung cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhiễm Mẫn.



Trần Nguyên thu hồi lực chú ý ở trên người Trần Dung về, quay đầu nhìn Nhiễm Mẫn, nhíu mày hỏi: “Lời ấy của Nhiễm tướng quân là ý gì?”



Nhiễm Mẫn nâng chén đặt xuống bàn, không kiên nhẫn nói: “Không có ý tứ gì, Nhiễm Mẫn này gần đây không muốn đàm hôn luận gả.”



Một lời vừa dứt, bốn phía yên tĩnh.



Mọi người hai mặt nhìn nhau. Vốn, lần này Trần thị mời Nhiễm Mẫn, mà y cũng đáp ứng lời mời tiến đến. Đối với đôi bên mà nói, trong lòng đã thực

sáng tỏ. Nhất định, Trần thị sẽ gả một nữ nhi cho y, mà y cũng đồng ý

rồi. Huống chi, trên đường đi, chẳng phải Trần Nguyên đã thật sự nhắc

tới chuyện Trần Vi với y rồi mà?



Nhìn chung toàn bộ thành Nam

Dương, ngoại trừ Nam Dương vương ra, Trần thị là đại gia tộc đứng đầu.

Đám hỏi lần này, cũng không chỉ là chuyện của Trần thị cùng Nhiễm Mẫn,

mà đã được Nam Dương vương ngầm đồng ý, tương đương với chuyện giữa

thành Nam Dương và Nhiễm Mẫn.



Y vào phủ, cũng đã gặp mặt Trần Vi, nói chuyện một chút, chẳng lẽ y có ý hối hận sao?



Nhiễm Mẫn ngẩng đầu, đối diện với sự ngạc nhiên của mọi người, đột nhiên tươi cười. Gương mặt của y cực kỳ tuấn mỹ, nụ cười này, nhất thời khiến gió

cũng trở nên thanh nhã, làm người ta rơi vào huyễn hoặc. Chỉ thấy Nhiễm

Mẫn tự rót rượu cho mình, từ từ nói: “Chư vị cần gì như thế? Nữ lang nhà người cũng không chỉ có một người tên A Vi kia.” Không biết là cố ý hay là vô tình, ánh mắt của y liếc qua Trần Dung, tiếp tục nói: “Chung thân đại sự, vẫn nên chuẩn bị ổn thỏa thì tốt hơn.”



Dứt lời, đầu hắn ngẩng lên, uống cạn rượu trong chén, sau đó đem chén không đặt thật

mạnh xuống bàn, vung tay áo dài, bước ra ngoài!



Đến khi y đã đi

thật xa, Trần Nguyên mới phẫn nộ nói nhỏ: “Y cũng chỉ là thất phu không

họ, nếu không phải lúc này đây y có ơn hộ tống, thiên hạ sĩ tộc, ai sẽ

đem y đặt vào trong mắt? Chẳng lẽ, thất phu này còn dám ghét bỏ A Vi tuy là con thứ nữ nhưng tương đương với con chính thất của nhà ta sao, hay

còn muốn cưới đích nữ của Trần thị? Phi! Đích nữ của Trần thị ta phải gả cho vương hầu, y cũng không nhìn xem bản thân có xuất thân thế nào!”