Mị Công Khanh

Chương 36 : Dấu bàn tay

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trong tiếng rít gào của Trần Nguyên, Trần Công Nhương vừa mới gấp trở

về, tính cách khoan dung hào phóng ở một bên cười nói: “Chỉ là gả nữ nhi mà thôi, tội gì tức giận đến mức thế này?”



Uy vọng của hắn rất cao, lời này vừa nói ra, Trần Nguyên lập tức cúi đầu đáp: “Đại ca giáo huấn phải.”



Trần Công Nhương vuốt chòm râu, nói: “Nhiễm Mẫn là người dũng mãnh vô cùng,

có cơ mưu, lòng dạ cũng cao rộng. Người có tính cách này, sẽ không thích bị người ta nắm mũi dắt đi. Các ngươi đó, đám hỏi của Trần thị và y chỉ là việc nhỏ thôi, cần gì nóng vội?”



Dứt lời, hắn hướng tới Trần Nguyên liếc mắt một cái.



Trần Nguyên hổ thẹn cúi đầu, tất nhiên hắn biết Trần Công Nhương đang nói

hắn, vì hôn sự của nữ nhi nhà mình mà biểu hiện có chút quá khích. Lại

nói tiếp, chỉ cần Nhiễm Mẫn cưới nữ nhi Trần gia, thân phận thích hợp,

gả người nào đều không sao cả.



Trần Công Nhương phất phất tay, nhắm hai mắt, lại lắng nghe nhóm ca kỹ tấu khúc.



Hắn không mở miệng, chứng tỏ chuyện này đã kết thúc. Trần Nguyên thu hồi tầm mắt.



Lúc này, hắn nhìn thấy Trần Dung. Lập tức hắn ra hiệu ý bảo nàng tới gần chút nữa.



Trần Nguyên nhìn Trần Dung chằm chằm, cau mày. Bởi vì trong lòng có lửa

giận, giờ phút này hắn nhìn Trần Dung thấy thế nào cũng khiến người ta

phiền chán, khi nói chuyện, trong giọng nói mang theo vào phần ý lạnh:

“A Dung, con có biết vì sao ta gọi con tới không?”



Trần Dung mặt mày vi liễm, nhẹ giọng nói: “Con biết.”



“Con biết? Vậy sao, nói ra nghe một chút.”



Trần Dung khẽ mím môi, nói: “Bá phụ muốn nói tới việc tối hôm qua.”



“Hóa ra chính con cũng tự hiểu rõ mà?” Trần Nguyên cười lạnh, hắn nhìn chằm

chằm Trần Dung, tay phải vỗ mạnh mấy cái, nghĩ tới cái gì, lại chậm rãi

buông ra: “Con, thật không biết phụ thân con đã dạy dỗ thế nào, sao lại

làm ra chuyện không có mặt mũi như thế! Con! Nếu không phải Thất lang

khoan dung độ lượng, tối hôm qua mặt mũi của Trần gia ta đã bị con đánh

mất hết!”
Khi nàng quay đầu, phó dịch hai bên đường đồng thời cúi đầu, thu hồi biểu tình xem náo nhiệt kia.



Trần Dung cũng không có tâm tư để ý tới, nàng đi nhanh về phía sân viện của mình.



Trên đường đi, người đi ngược chiều đều quay đầu nhìn về phía nàng, khi vừa

nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt nàng, ánh mắt đều biến thành tò mò.



Bất tri bất giác, mọi người dừng lại bước chân, ánh mắt chuyển về phía Trần Dung. Có mấy người nhàn rỗi vô sự, lại đi theo phía sau nàng, hi hi ha

ha cười nói.



Trần Dung vừa mới đi về sân viện của mình, Bình ẩu

chạy lại đây, bà đã sớm nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, hiện tại nhìn kỹ, không khỏi cả kinh kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, đây là như thế nào?

Ai đánh người vậy?”



Bà vọt tới trước mặt Trần Dung, vươn tay xoa mặt nàng.



Trần Dung không trầm mặc như bình thường, chụp lấy hai tay bà, cúi đầu, vừa

khóc nức nở vừa nói: “Không có gì. Chính là vừa rồi Nhiễm tướng quân đến đây…… Ta, ta cũng chỉ là đứng ở nơi đó.” Nói tới đây, nàng im bặt.



Vừa nghe, mọi người lộ ra biểu tình hoảng hốt.



Phía sau cửa sân viện mà chủ tớ Trần Dung đã đóng lại, vài tiếng nói nghị

luận đè thấp đã vang lên: “Nghe nói Nhiễm tướng quân cự tuyệt A Vi.”



“Vậy vì sao A Vi lại đánh muội ấy?”



“Hay là Nhiễm tướng quân nhìn trúng A Dung, đổi ý rồi? Không cần phải nói

nhiều, A Dung kia eo nhỏ quyến rũ, thật sự là xinh đẹp, nếu ta là Nhiễm

tướng quân, cũng sẽ chọn A Dung thôi.”



“Này, muội nói lời mê

sảng gì vậy? Trần thị A Dung là thân phận gì chứ? Cũng không phải là nạp thiếp, sao Nhiễm tướng quân có thể từ chối A Vi mà chọn nàng ta chứ?

Theo ta thấy, nhất định là A Vi vì chuyện Nhiễm tướng quân mà trong lòng mất hứng, nên phát hỏa với A Dung!”



“Cũng có thể. Với thân phận của A Dung, trong viện này nữ lang nào cũng có thể phát hỏa với nàng.

Lại nói tiếp, A Vi cũng chỉ dám khi dễ muội ấy mà thôi.