Mị Công Khanh

Chương 37 : Thiếp mời

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trở lại trong sân, Bình ẩu vừa dùng khăn lạnh đắp lên mặt Trần Dung, vừa nói với giọng nức nở: “Cũng tại vì nữ lang không có phụ huynh ở đây mà, nếu bọn họ ở đây, chúng ta có thể chuyển ra ngoài rồi.”



Trần Dung buông rủ hai mắt, nhẹ giọng nói: “Ẩu, đừng khóc nữa.”



Bình ẩu dùng sức gật đầu, nói: “Được, ẩu không khóc, ẩu không khóc.”



Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, giọng nói có chút chần chừ của Thượng tẩu từ ngoài cửa truyền đến: “Nữ lang?”



Trần Dung nghe thấy ngữ khí của lão, lập tức cao giọng hỏi: “Chuyện gì?”



Mãi mà không thấy có động tĩnh, Trần Dung nhíu mày quát: “Có gì thì cứ nói đi.”



“Vâng.” Giọng của Thượng tẩu có chút không ổn: “Vừa rồi lang chủ lên tiếng, nói các viện đều phải giảm bớt năm nô bộc.”



“Có nói nguyên nhân không?”



“Không.”



Trong lúc Trần Dung suy nghĩ, Bình ẩu run giọng nói: “Nữ lang, chuyện này phải làm sao bây giờ?”



Trần Dung liếc nhìn bà một cái, tất nhiên biết vì sao bà và Thượng tẩu bối

rối như thế. Hiện tại trong sân viện của nàng chỉ có 15 phó dịch. 15

người này đều là trung phó đã hầu hạ nàng nhiều năm, lại cùng nàng đi về phía nam, cảm tình với nhau rất sâu nặng. Thật vất vả đã đến nơi, lại

đuổi người ta đi. Thế đạo này không có đại gia tộc để dựa vào, những

người này vừa ra đi sẽ lưu lạc không nơi nương tựa, trở thành lưu dân.



Trần Dung vươn tay nhận khăn lạnh, ấp ở trên mặt, nói: “Đừng bối rối.”



Bình ẩu và Thượng tẩu an tĩnh lại, đồng thời nhìn về phía nàng.



Giọng Trần Dung cất cao, dặn dò: “Thượng tẩu, ngươi đi nói cho quản sự biết,

về phần chi tiêu cho năm nô bộc, không cần gia tộc cố sức, một mình ta

sẽ gánh vác.”



Bình ẩu kinh ngạc nói: “Nữ lang, gia tộc chưa từng giúp chúng ta mà.”




Thượng tẩu nhìn thấy nàng cao hứng, đầu tiên là ha ha ngây ngô cười một lúc,

đảo mắt trên mặt lại cười khổ: Nữ lang vui mừng như thế, chẳng lẽ là bởi vì có thể nhìn thấy Vương Thất lang sao?



Bởi vì sẽ tới dự tiệc

ngay, dưới sự trợ giúp của Bình ẩu, Trần Dung nhanh chóng tắm rửa, về

phần quần áo, bởi vì xiêm y cũ đều được may ở Bình thành, ở Nam Dương đã khá lỗi thời, xiêm y mới lại không kịp chuẩn bị, nàng chỉ có thể lại

mặc vào bộ hoa phục sắc vàng tím nhạt kia.



Đảo mắt, giờ Tuất đã đến.



Trần Dung rửa mặt chải đầu đổi mới hoàn toàn, trang phục chỉnh tề, ngồi ở trong xe ngựa.



Mà khi xe ngựa của nàng rời khỏi sân viện, Trần Vi ở cách vách, còn có vài Trần thị nữ lang đều ngừng vui cười, quay đầu nhìn về phía nàng.



Nhìn chằm chằm xe ngựa của nàng rời đi, Trần Thiến oán hận đá xuống đất một

cái, nói với vẻ ảo não: “Vương phủ này quá khinh người rồi! Nói là cái

gì Lang Gia Vương thị đông người, các gia tộc có nhân tài có thể đến đó, còn nói cái gì thiếp mời có hạn! Hừ, nói nhiều như vậy làm gì? Trần

Dung kia chỉ là ở trên đường nói hai câu lung tung, vì câu dẫn Vương

Thất lang tấu ra một khúc cầm, vậy mà bọn họ bỏ qua đích nữ như ta, mời

người có thân phận như nàng ta đến là sao?”



Trần Thiến mắng đến

đây, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Trần Vi xanh mét, không khỏi cười nói:

“Ta cũng không sao, yến hội không đi thì không đi. A Vi, nghe nói Nhiễm

lang của muội bị nữ nhân mất hết mặt mũi này đoạt đi rồi ư?”



Lời này Trần Vi cũng không thích nghe, mặt nàng đỏ lên, dắt cổ họng vội

vàng kêu lên: “Không phải! Vừa rồi muội đã nói mà, không phải có chuyện

như vậy.”



Lại một lần nữa, nhóm nữ lang nghe thấy nàng ta biện

giải, tươi cười trên mặt lộ vẻ hiểu rõ. Loại tươi cười ngươi biết ta

biết này rất đáng giận, Trần Vi tức giận đến mức cả gương mặt trở nên đỏ tím!