Mị Công Khanh

Chương 38 : Lời y nói

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Xe ngựa Trần Dung chạy chầm chậm trên ngã tư đường. Lúc này, đúng là

thời điểm đèn mới được thắp lên, từng ngọn đèn lồng đung đưa ở dưới mái

hiên, trên ngã tư đường người đi lại thưa thớt, chỉ có lúc đi qua ngõ

nhỏ, đèn đuốc phấn hồng và tiếng cười, mùi hương son phấn và tiếng ti

trúc qua những ô cửa sổ mới thể hiện rõ sự phồn hoa.



Ngồi ở

trong xe ngựa, Trần Dung cúi đầu, mặt mày yên tĩnh giống như thật sự

bình tĩnh, nhưng hai tay nàng đang gắt gao vò chân váy. Tay nàng dùng

sức, một bên Bình ẩu nhìn ngó, lo lắng bộ hoa phục duy nhất này bị nàng

vò rách luôn.



Đúng lúc này, Trần Dung buông hai tay ra, hô hấp

thật sâu một chút, nhắm lại hai mắt, thấp giọng nói: “Ẩu, ta có chút

khẩn trương.”



Bình ẩu thương tiếc nhìn nàng, nói: “Nữ lang, Vương Thất lang kia đúng là thần tiên trên trời, người quên ngài ấy đi.”



Lời của bà vừa thốt ra, Trần Dung muốn cười mà không được, nàng mím môi,

nhịn cười nói với Bình ẩu: “Có lời này của ẩu, cũng đỡ khẩn trương hơn

nhiều rồi.”



Bình ẩu ngạc nhiên, khó hiểu nhìn nàng.



Trần Dung vươn tay, vén rèm xe lên, nhìn mấy vì sao thưa thớt trên bầu trời, Trần Dung thì thào nói: “Đã chết một lần, còn có cái gì phải sợ đây?”

Giọng nói cực thấp.



Lúc này, xe ngựa đã đi tới một con đường

tắt, rẽ vào một ngã tư đường khác. Vừa đến nơi này, trước mắt là khung

cảnh đèn đuốc sáng trưng, trong tiếng ồn ào, xe ngựa ra ra vào vào ở

khắp nơi.



Thượng tẩu ở bên ngoài kêu lên: “Nữ lang, sắp đến rồi.”



Trần Dung đang định trả lời, từ bên cạnh nàng, một chiếc xe ngựa chạy qua.



Đây là một chiếc xe ngựa nước sơn màu đen, người và ngựa cũng ngăm ngăm cao lớn tuấn tú, ngay lúc Trần Dung nhìn về phía xe ngựa kia, rèm xe đó khẽ hé, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc xuất hiện ở trước mắt nàng.


Chậm rãi, y cũng lùi vào bên trong xe. Nhắm hai mắt,

đôi tay y từng nắm binh khí mạnh mẽ hữu lực giờ bắt đầu thả lỏng, khẽ

gảy vài cái giống như đang tấu huyền cầm.



Không biết qua bao lâu, xe ngựa xóc nảy một cái rồi ngừng lại, Thượng tẩu ở bên ngoài kêu lên: “Nữ lang, xuống xe đi.”



Trần Dung cắn chặt răng, muốn ngồi thẳng thân mình, nhưng thân thể vẫn mềm

nhũn. Bình ẩu thấy thế, vội vàng đỡ nàng dậy. Bình ẩu bước xuống trước,

cùng Thượng tẩu đỡ Trần Dung xuống xe ngựa.



Trần Dung vừa xuống

xe ngựa, ngay lập tức cảm giác được một đôi mắt nhìn thẳng mình, nàng

vừa quay đầu, đã đối diện với đôi mắt âm liệt trong bóng đêm kia. Gần

như là theo bản năng, nàng quyết đoán xoay ngay người lại, đứng thẳng

lưng, không cần Bình ẩu và Thượng tẩu nâng đỡ, đi nhanh về phía trước.



Bên ngoài chủ viện của Vương phủ cũng đỗ đầy xe ngựa, đèn đuốc sáng trưng,

từng đợt tiếng cười vui và đủ loại mùi hương bay tới. Hai mắt Trần Dung

vừa chuyển, phát hiện những người đứng ở đây, mỗi một người đều mặc y

phục hoa lệ, khí định thần nhàn. Mà trong số những người này, cũng không có mấy người nàng quen biết.



Khi nàng đang nhìn xung quanh, một tiếng bước chân mạnh mẽ truyền đến, Nhiễm Mẫn lướt qua bên người nàng,

bước vào trong ánh đèn đuốc.



Y vừa xuất hiện, trong phút chốc, mọi ánh mắt đều tập trung trên người y.



Giờ khắc này, Nhiễm Mẫn mặc một bộ bào phục màu đen hoa văn đỏ, xõa tóc dài trên vai rộng. Thân hình của y vốn cao lớn, tấm lưng rộng rãi, ăn mặc

như thế, lại có vẻ tuấn mỹ sáng ngời như ngọc, tựa như mặt trời mới nhú, khiến người ta chói mắt!



Loại tuấn mỹ và khí thế bức người này

đều được lưu hành ở đương thời, hoàn toàn khác biệt với vẻ tuấn mỹ âm

nhu như trăng như mây.



Nhiễm Mẫn dường như không nhận thấy mình đã trở thành trung tâm của mọi người, y bước đi tới cửa.



Khi y vừa tiến vào, chung quanh Trần Dung trở nên im lặng, mọi người ngừng ồn ào, bắt đầu theo thứ tự tiến vào.