Mị Công Khanh

Chương 39 : Yến tiệc

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Dung dừng bước chân, tiếp nhận đội lên mũ sa mà Bình ẩu đưa, theo lối cửa điện bên cạnh bước vào.



Trong điện mùi hương ngào ngạt, sắc đỏ sậm của đèn lồng giao hòa với ánh nến, các thiếu niên nữ lang tinh mỹ, một đám đều giống như người trong

tranh. Những người ở trong tầm nhìn của Trần Dung, đẹp giống như nàng

cũng không phải là số ít, bởi vậy, nàng đi đến, không thể gây chú ý

giống như Nhiễm Mẫn.



Trần Dung đi ra vài bước, lướt qua bả vai mọi người, nhìn về phía chủ vị.



Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã trông thấy Vương Thất lang giống như hạc

trong bầy gà. Lúc này Nhiễm Mẫn đang ngồi chung tháp với chàng, hai

người cũng không biết nói gì đó, đang vỗ tay cười to.



Ở bên cạnh Vương Thất lang còn có hai người là một trung niên tướng mạo đường

đường cùng một thiếu niên tướng mạo tuấn tú. Ba người này được mọi người vây quanh ở giữa, xem ra là tộc nhân của Lang Gia vương thị.



Trần Dung đang nhìn ngắm xung quanh, Vương Ngũ lang đang hàn huyên với chúng đệ tử nhìn thấy nàng, nhấc chân, đi về phía nàng.



“A Dung.”



Trần dung ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên.



Gương mặt tuấn lãng của Vương Ngũ lang ở dưới ánh đèn đuốc có vẻ âm trầm, hắn đánh giá nàng, nói: “Đi theo ta, nơi đó có chỗ của nàng.”



Cảm giác được trong giọng nói của hắn có ý không vui, Trần Dung ngẩn ra, nàng liếc nhìn hắn một cái, đi theo phía sau hắn.



Vị trí của Trần Dung là phía bên phải bậc thứ hai, cũng gần chỗ vách tường.



Sau khi Vương Ngũ lang mời nàng ngồi xuống tháp, vài tỳ nữ lập tức tiến

lên, ở quanh bốn phía tháp của nàng dựng bình phong che chắn.



Bọn họ không chỉ làm vậy với nàng, ở đây mọi nữ tử vừa ngồi xuống sẽ có tỳ

nữ tiến lên dùng bình phong vây quanh các nàng. Bình phong chỉ cao bằng

một người, mặt trên dùng một tầng lụa trắng mỏng manh. Bởi vì trên tháp

đốt nến, nhóm nữ lang ngồi trong bình phong so với người bên ngoài sáng

ngời thêm vài phần, đương nhiên, cũng mơ hồ thêm vài phần.



Sau

khi Trần Dung ngồi xuống, Vương Ngũ lang xoay người bước đi. Nhưng mới

đi được hai bước, hắn dừng chân. quay đầu nhìn về phía Trần Dung, hạ

giọng nói: “Nữ lang như nàng, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ đã thâm trầm đến

vậy. Nàng cho là người như Thất lang sẽ nhìn trúng nàng sao?”




Tiếng nghị luận ngừng lại.



Chúng đệ tử thiếu niên trong điện đều ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Trần Dung, cũng nhìn về phía Vương Thất lang.



Khiến mọi người ngạc nhiên là, lúc này, Vương Thất lang vẫn đàm tiếu thong

dong cũng giống như người khác quay đầu lại, nhìn về phía chỗ ngồi của

Trần Dung.



Trong ánh mắt của mọi người, Trần Dung ngồi sau bình

phong, cúi đầu khẽ rủ góc áo, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Lúc ấy, là khó tự kiềm chế tình cảm…… Sau khi cẩn thân suy nghĩ thì

cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.”



Nàng nói tới đây, xấu hổ đứng

lên, cũng không ngẩng đầu, cứ như vậy hướng tới Vương Thất lang thi lễ,

run giọng nói: “Một ngày đó, đường đột rồi…… Mong Thất lang đừng trách

tội, mới khiến cho Trần Dung có chỗ dung thân.” Trong giọng nói kiều

nhuyễn, hàm chứa một loại tự biết xấu hổ cùng yếu ớt.



Vương

Hoằng chậm rãi buông chén rượu trong tay, ánh mắt chuyên chú nhìn về

phía sau bình phong, trong ánh nến, Trần Dung càng có vẻ yểu điệu xinh

đẹp.



Không chỉ là chàng, ngay cả Nhiễm Mẫn bên cạnh cũng quay đầu, lẳng lặng đánh giá nàng.



Trong sự im lặng, danh sĩ Dũ Chí ha ha cười, hai tay vỗ lại một cái. Tiếng vỗ tay thanh thúy của hắn đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, Dũ

Chí lớn tiếng nói: “Trần thị A Dung, nàng xấu hổ cái gì? Nếu có tâm, tất nhiên sẽ khiến Thất lang cảm kích! Nếu đã khiến cho hắn cảm kích, nên

lớn mật truy đuổi đi. Nói không chừng, sẽ có một ngày Vương Thất lang

hôn mê, liền cưới nàng làm vợ đó. Ha ha ha.”



Hắn cười nói đến

đây, cũng không chờ người khác tiếp lời, ho khan một tiếng rồi giải

thích: “Ta thấy nữ lang này dám làm cũng dám đảm đương! Rất thủy chung,

nàng……” Hắn còn đang muốn dông dài, một bên Vương Hoằng đã cau mày quát: “Câm miệng!”



Vương Hoằng vừa thốt ra một câu, Dũ Chí lập tức

ngậm miệng, vì tỏ vẻ nghe lời, hắn thậm chí vươn hai tay, bịt chặt miệng mình, chỉ còn lại một đôi mắt chớp chớp đáng thương nhìn Vương Hoằng.

Bộ dáng này rất là buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười

nổi lên bốn phía trong điện. Vừa rồi không khí còn nặng nề, đảo mắt đã

trở thành hư không.