Mị Công Khanh

Chương 40 : Chất vấn

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Lúc này, kẻ sĩ trung niên ngồi ở giữa đứng lên, hắn ta giơ chén rượu,

cười nói với mọi người: “Trăng sáng như nước, gió thu se lạnh, lúc này

đây chúng ta có thể thoát khỏi vó ngựa của người Hồ tìm được đường sống, thuận lợi tới thành Nam Dương, thật sự là vô vàn may mắn. Chư vị, vì

may mắn của chúng ta, hãy uống cạn chén rượu này.”



Dứt lời, hắn ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.



Mọi người ngồi trên yến tiệc đều giơ lên chén rượu, ngửa đầu uống.



Sau khi kẻ sĩ trung niên kia lại rót đầy chén, hai tay cầm lên, chuyển về

phía Nhiễm Mẫn, lớn tiếng nói: “Nhiễm tướng quân, nếu không phải có ngài tương trợ, chúng ta vạn vạn lần không thể thoát khỏi ma chưởng của

người Hồ. Ân đức của ngài, Vương thị ta suốt đời khó quên, xin cạn một

ly!”.



Nhiễm Mẫn đứng lên, y giơ chén rượu, khẽ lắc lắc với kẻ sĩ trung niên kia, thản nhiên nói: “Nhiễm Mẫn cũng là binh sĩ người Hán,

đây là điều nên làm.”



Giọng nói của y vang lên, Vương Hoằng ở

bên cạnh cao giọng nói: “Không, không chỉ như thế.” chàng cũng đứng lên, nói với mọi người: “Chư vị có biết, một ngày đó chúng ta gặp được đám

người Hồ lần thứ hai là ai không?”



Mọi người đều lắc đầu.



Vương Hoằng nói: “Gã là Mộ Dung Khác! Thanh niên kia đeo mặt nạ, gã gọi là Mộ Dung Khác!” Chàng nói tới đây, trên mặt cũng lộ ra một chút thất vọng.

Bởi vì đệ tử sĩ tộc tụ tập dưới một mái nhà, khi nghe đến ba chữ ‘Mộ

Dung Khác’, lại đồng thời lộ ra biểu tình ngơ ngẩn hồ đồ.



Vương

Hoằng thở dài một tiếng, nói: “Tiên Ti Mộ Dung Khác, cũng không phải là

người bình thường. Chư vị, một lần đó chúng ta có thể thoát khỏi vó ngựa của gã, tất cả đều là công lao của Nhiễm tướng quân.”



Chàng quay đầu lại, đối mặt với Nhiễm Mẫn, đột nhiên cúi gập thắt lưng, thận trọng cung kính làm lễ!



Vương Hoằng là người thế nào? Chàng thi lễ như vậy, trong đại điện đồng thời trở nên ồn ào.



Sau khi Vương Hoằng thi lễ xong, cất bước đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhiễm

Mẫn. Chàng cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, thở dài: “Sĩ tộc như thế, thất phu như thế, chúng ta là người Tấn, đã không còn lại bao
không biểu đạt với Thất lang, mà là Ngũ ca mất thôi.



Trần Dung cúi đầu đi vài bước, nhìn thấy có cửa hông cách đó không xa, liền lững thững đi ra ngoài.



Vừa ra khỏi đại điện, một cơn gió lạnh thổi tới. Sắp đến mùa đông, gió đêm cũng trở nên lạnh lẽo thấu xương.



Cứ bước đi, bất tri bất giác, Trần Dung đi đến bên một hồ nhỏ, hồ này chỉ

rộng chừng hai mẫu, nước hồ xanh biếc trong suốt. Đáng tiếc là cuối mùa

thu, trong nước chỉ có một vòng minh nguyệt chiếu sáng.



Trần

Dung cúi đầu, nhìn ảnh ngược của mình trong nước. Cho dù hồ nước gợn

sóng, ánh trăng đạm nhạt, dung mạo này vẫn xinh đẹp như hoa, thanh xuân

tươi trẻ. Nhìn ngắm, Trần Dung vươn tay ra, thắt lưng cũng không cúi

thấp vươn người về phía ảnh ngược của mình trên mặt hồ.



Đúng lúc này, có người dùng sức kéo nàng lại, một nam tử quát lên: “Người muốn làm gì vậy?”



Trần Dung ngẩn ra, ngẩng đầu lên, người lôi kéo nàng là một tráng hán hộ vệ

tầm ba mươi tuổi. Tráng hán này có chút quen mắt, Trần Dung vừa thấy

hắn, bất tri bất giác theo hồ nước nhìn lại.



Đảo mắt, nàng nhìn thấy trên mặt hồ nhộn nhạo kia, có ảnh ngược của một thanh niên áo trắng, người đẹp như ngọc.



Chính là Vương Hoằng!



Vạn vạn lần thật không ngờ, sẽ gặp Vương Hoằng vào lúc này, Trần Dung không biết vì sao lại có chút chật vật. Nàng vội vàng thi lễ, bối rối khẽ

nói: “Trần Dung gặp qua Thất lang.”



Trong tiếng guốc mộc, Vương Hoằng chậm rãi đi tới.



Chỉ chốc lát, bóng dáng chàng thon dài như liễu, áo trắng như tuyết xuất

hiện trong tầm nhìn của nàng. Cúi đầu nhìn nàng, Vương Thất lang trầm

thấp nói: “Tại sao, Trần thị A Dung phong nhã có tài, nhìn thấy ta lại

xấu hổ đến vậy? Ngay cả ngẩng đầu nhìn thẳng cũng không dám ư?”