Mị Công Khanh

Chương 4 : Ném vỡ bảo vật

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Toàn thân bảo vật này đều phát sáng, chính là một khối san hô cao ba

thước, hình dáng giống như một thân cây. San hổ sinh trưởng dưới đáy

biển, rất khó lấy được, huống chi cây san hô trước mắt này lại trong

suốt, không chút tỳ vết!



Thật sự là bảo vật! Ngô Dương rốt cuộc nhịn

không được, hắn tiến lên một bước, vội vàng kêu lên: “A Dung không thể,

vạn vạn lần không thể.”



Hắn hô to gọi nhỏ, thấy ánh mắt Trần Dung

nhìn mình có chút kinh ngạc, vội thu hồi thần chí, giải thích nói: “Mới

vừa rồi nữ lang đã phân tán đi hơn phân nửa gia tài, hiện tại trong phủ

cũng chỉ còn lại mỗi bảo vật này là đáng giá, chẳng lẽ bảo vật cuối cùng đại nhân lưu lại A Dung cũng không giữ được sao, không nên dâng tặng nó ra ngoài mà?” Ngữ khí của hắn có chút nặng nề mà thở dài: “Nữ lang,

thành gia thì khó mà bại gia thì dễ, nếu làm việc này, chỉ sợ thế nhân

đều nói con phá sản rồi mất.”



“Phá sản?”



Trần Dung mở to mắt nhìn, trong ánh mắt đen láy ẩn hàm chút mỉa mai, nàng vô tình đùa nghịch san

hô cầm trong tay – vừa làm động tác này, không chỉ là Ngô Dương, ngay cả đám người Bình ẩu cũng vội thốt ra tiếng.



Khóe miệng Trần Dung nhếch lên, cực kỳ khinh thường nói: “Tục vật mà thôi, Ngô thúc quan tâm quá mức rồi.”



Nàng không hề để ý tới Ngô thúc, nhìn hai người Bình ẩu, quát: “Các ngươi

nâng đỡ nó, cũng không cần dùng lụa mỏng, lập tức đưa đến Vương phủ đi.”



Không dùng lụa che lại? Chẳng phải là mang đi triển lãm cho người người ngắm sao!



Ngô thúc cả kinh kêu lên: “Vạn vạn lần không thể!”



Trần Dung liếc mắt tà nghễ nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Vì sao không thể?”



Ngô thúc ngắc ngứ, hắn lúng ta lúng túng sau một lúc lâu mới trả lời nàng: “Bảo vật bực này, sẽ dễ dẫn tới đạo tặc.”



Trần Dung cười, nàng híp hai mắt, một bên đánh giá biểu tình của Ngô thúc,

một bên lại lắc lắc san hô trong tay, cực kỳ tùy ý nói: “Đưa nó đến

Vương phủ, nó chính là của Vương gia. Nếu hấp dẫn đạo tặc, cũng là Vương gia hấp dẫn đạo tặc, đâu có liên quan gì đến ta? Mà cũng có liên quan

gì đến khanh (từ cổ, cách xưng hô ngôi thứ 2 một cách khách sáo, thường

dùng để gọi người dưới vai vế thấp hơn)?”



Mấy chữ cuối cùng, cũng không biết nàng cố ý hay là vô tình mà lại tăng thêm ngữ khí.


Chỉ chốc lát, tiếng nói đều nhịp của sáu người

từ bên ngoài truyền vào tai Trần Dung: “Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa

dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra

ngoài –”



“Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –”



“Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –”



Giọng của sáu người vang dội, đều nhịp kêu to ba lần rồi mới chấm dứt.



Nghe tiếng nói bên ngoài càng ngày càng vang, càng ngày càng ồn ào, Bình ẩu

bước tới bên cạnh Trần Dung, thân thiết nhìn nàng, thấp giọng nói: “A

Dung, đừng vội thương tâm…… Dù sao vật ấy người cũng chuẩn bị đem tặng

người ta mà.”



Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười với Bình ẩu, nụ

cười này cực kỳ sáng lạn. Trong lúc mọi người kinh ngạc, nàng thản nhiên nói: “Ta không có thương tâm.”



Sao nàng lại có thể không thương tâm

cho được? Phụ huynh nhà nàng không ở đây, một nữ hài tử như nàng có việc muốn nhờ cậy, bất luận kẻ nào thu lưu nàng đều là chuyện nên làm.



Nhưng nàng cố tình muốn dâng tặng bảo vật quý hiếm để cầu một chuyện nhỏ,

không nói là tặng cho Vương gia thanh danh hiển quý, ngay cả là cự phú

trong thành, cũng không có người nào dám thu nhận — dù là ai đều sẽ bị

tổn hại đến thanh danh.



Sở dĩ nàng lấy ra khối san hô, đó là muốn ném nó vỡ nát, thật không ngờ Ngô Dương đó thật đúng là thức thời, cứ thế

chủ động gánh lấy trách nhiệm.



Bình ẩu cảm thấy kinh dị ở một bên hỏi: “Vì sao nữ lang không thương tâm?”



Trần Dung không đáp, nàng chỉ nhìn về phía đại môn, ánh mắt xa xăm, trên

gương mặt thanh diễm lộ ra một chút thản nhiên tự đắc: “Người Vương gia

sắp đến rồi đúng không? Nghe nói ngày mai Vương gia sẽ lên đường, các

ngươi đi xuống chuẩn bị một chút, đừng ảnh hưởng đến người ta.”



Mọi người đều ngạc nhiên.