Mị Công Khanh

Chương 5 : Vương gia có Thất lang

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Đến tận khi Trần Dung vung tay áo dài, xoay người trở về tẩm phòng, mọi

người vẫn còn hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu, một người hỏi Bình ẩu: “Bình ẩu? Lời ấy của nữ lang là thật sao?”



Bình ẩu trừng mắt nhìn người nọ một cái, nói: “Mặc kệ là thật hay không, chuẩn bị thỏa đáng cũng sẽ tốt hơn.”



“Vâng vâng.”



Mọi người tấp nập tản đi, khi bắt đầu bận việc, một loạt tiếng bước chân

dồn dập truyền đến, người canh cửa đầu đầy mồ hôi chạy tới, hướng tới

tẩm phòng của Trần Dung nói: “Bẩm nữ lang, Vương gia Thất lang đến đây.”



Xôn xao –



Tất cả mọi người dừng bước, quay đầu, kinh ngạc nhìn cửa phòng của Trần Dung.



Đúng là Vương gia Thất lang! Trời ạ, đúng là Vương gia Thất lang tự mình đến đây!



Vương gia cũng không phải là dòng dõi bình thường, trong Bình thành, Vương

gia là phú gia số một số hai. Huống chi, người đến lại là Vương gia Thất lang.



Ở trong một địa phương như Bình thành, những người cư ngụ tất

nhiên là các nhà thuộc hệ nhánh của các đại gia tộc, như phụ thân của

Trần Dung, hoặc là một nhánh của Trần gia tại Giang Nam, Vương gia cũng

là như thế.



Nhưng Vương gia Thất lang này, lại là người có thanh danh trong cả Vương tộc! Hắn biết cưỡi ngựa, bắn cung, diện mạo phong lưu,

lại có học thức uyên thâm. Thân phận như thế, lại có người trong bộ tộc

làm quan lớn nơi triều đình, tính ra được chừng mười mấy người! Gia tộc

như vậy, có thể nói là giống như hoàng gia, là người đứng ở trên đám mây cao cao, để thế nhân ngước lên nhìn ngắm!



Thế nhân đều nói, những

lang quân có xuất thân gia cảnh như thế đều giống như thần tiên. Bọn họ

không biết lời ấy có đúng như vậy hay không, nhưng mỗi người trong Bình

thành đều biết, ba tháng trước Vương gia Thất lang vừa tới Bình thành

thật sự chính là thần tiên trong đám thần tiên!



Đối với gia phó này

mà nói, Trần Dung cũng là người có thân phận cao quý, nhưng nếu so sánh

nàng cùng với Vương gia Thất lang, đúng là khác nhau một trời một vực,

cách xa như sông ngân hà!



Lại có tiếng gõ cửa, Trần Dung liền vội

vàng đi ra — nàng đã phân chia bớt gia tài, ném vỡ san hô, dự đoán sẽ


Ngũ quan

của thiếu niên tuấn mỹ ra sao tất nhiên là không cần phải nói, quan

trọng nhất là, thần sắc trong ánh mắt của có một loại khí chất thản

nhiên thần bí, giống như hàn băng ngàn năm ở trên núi không tan chảy,

được ánh nắng chiếu vào lấp lánh tỏa sáng, cũng giống như nước trong đầm sâu, cành liễu phiêu diêu trong ngày xuân, có một loại yên tĩnh đến cực hạn.



Trong lúc bất tri bất giác, Trần Dung đúng là ngắm đến ngây ngốc.



Mỹ nam tử nhìn nàng, thấy tuy rằng nàng nhìn đến ngây người, hai tròng mắt đen láy lại rất thanh tỉnh, không khỏi cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng hỏi: “Khanh đã nhìn đủ chưa?”



Trần Dung giương môi cười, hai mắt

không hề chớp nhìn gương mặt tuấn mỹ không sứt mẻ của chàng, nói: “Hôm

nay mới biết, cái gì gọi là thần tiên!”



Mỹ nam tử ha ha cười.



Trong tiếng cười của chàng, Trần Dung lui về phía sau, không chút nào để ý,

cũng không chút do dự kéo rèm xe xuống, ngăn cách tầm mắt giữa hai

người.



Tiếng cười thanh duyệt của Vương gia Thất lang lại truyền đến: “Khanh đã có lòng yêu thích, cớ gì vội vàng thối lui như thế?”



Trần Dung thở dài một tiếng, trả lời: “Dung mạo của lang quân quá chói mắt.

Thiếp còn muốn lập gia đình sinh nhi tử, hôm nay thấy quân rồi, từ nay

về sau còn có nam nhân phương nào có thể lọt vào mắt được nữa?”



Vương gia Thất lang vui vẻ, chàng cất tiếng cười to, sau một lúc, tiếng đàn du dương lại vang lên.



Trong giai điệu mềm mại như nước suối mùa xuân, Vương gia Thất lang cười nhẹ

nói: “Ta đến Bình thành đã mấy tháng, vẫn không có thu hoạch gì. Đến tận ngày hôm nay mới vừa nghe thấy tiểu thư Trần gia tán bớt gia tài. Vội

vàng tiến đến, đúng là chuyến đi này không tệ!”



Chàng nói tới đây, nhẹ quát một tiếng: “Đi thôi.” Hai chữ vừa phun ra, tiếng đàn dừng lại.



Thẳng đến khi xe ngựa của chàng chạy ra cửa phủ, chàng cũng không bước xuống

xe ngựa, càng không nói với Trần Dung về việc muốn nàng cùng người Vương gia đồng hành một chuyến.



Một lão bộc nghi hoặc nhìn xe ngựa rời đi, đi đến phía sau Trần Dung, bất an nói: “Nữ lang, Vương gia đây là có ý tứ gì?”



Trần Dung thu hồi ánh mắt, cười đắc ý: “Có ý tứ gì? Vương gia đồng ý rồi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành cùng bọn họ!”