Mị Công Khanh

Chương 47 : Tục lễ

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Nghe thấy tiếng cười của nàng, thiếu niên rung đùi đắc ý: “Kỳ thật không cần muội nói, trên đường ta đến toàn bộ tiểu cô trong thành Nam Dương

đều nhìn ngắm ngây ngốc nha. Ta vừa mở miệng, có tiểu cô còn thét chói

tai ra tiếng đó.”



Trần Dung đang cười vui vẻ, thiếu niên đột nhiên quay đầu nhìn nàng chằm chằm, cả giận nói: “Chẳng lẽ không đúng như vậy?”



Trần Dung ngẩn ra, lập tức thu hồi tươi cười, dùng sức gật đầu, nói: “Tất

nhiên, tất nhiên, Tôn tiểu tướng quân tuấn mỹ bất phàm, thật sự có tư

thế của loài rồng, dũng mãnh như Lữ Bố, tài năng như Gia Cát Lượng.”



Thiếu niên đang nghe vui vẻ, thấy âm cuối nàng kéo dài ra, nhất thời lại cảm

thấy ảo não. Lập tức cậu kéo hai tay nàng ra phía sau lưng, lớn tiếng

nói: “Giỏi cho nữ lang này, dám trêu đùa ta?”



Trần Dung không thể động đậy, vội vàng kêu lên: “Buông ra.”



“Không buông, hiện tại muội là tù binh, phải cầu xin bản tướng quân tha thứ.”



Trần Dung không nhịn được cười khanh khách, nói: “Tôn tướng quân tha cho ta đi.”



“Nói lại, nói lớn hơn một chút.”



“Tôn tướng quân thủ hạ lưu tình, tha cho thiếp đi.”



Trần Dung vừa thốt ra lời này, thiếu niên mừng rỡ, cậu ha ha cười, buông lỏng tay nàng: “Coi như tiểu phụ nhân muội thức thời.”



Hai người bọn họ cười đùa ầm ĩ, Trần Vi cách vách vẫn dựng thẳng lỗ tai

lắng nghe, nàng ta tức tối dậm chân xuống đất, nói với giọng oán hận:

“Ta không hiểu được, chỉ là một tiểu cô diện mạo tục diễm lại không biết cảm thấy thẹn thùng, sao có thể câu dẫn khiến một hai nam nhân đều thất hồn lạc phách đến thế?”



Ở thời đại này, dung mạo mà thế nhân

thích nhất, yêu cầu đầu tiên phải trắng trẻo, thứ hai phải tinh khôi

ngây thơ, thứ ba phải văn nhược âm nhu. Diện mạo của Trần Dung diễm lệ,

dáng người lại cực kỳ yểu điệu, vẻ đẹp khêu gợi đó, ở thời đại này,

không khỏi bị tròng một chữ “Tục” lên cổ.



Trong sân, Bình ẩu đã dọn ra mấy tháp, trên tháp bày đầy rượu thịt.


Sau khi cậu đi được hai bước, lại quay đầu nhìn về phía Trần Dung.



Khi nhìn thấy gương mặt có vẻ quá mức rụt rè của Trần Dung sau lớp mũ sa

kia, cậu lén lút chớp mắt vài cái với nàng rồi xoay hẳn người lại, thận

trọng vái chào với nàng, cất cao giọng nói: “Trên đường đến phía nam, A

Dung mời cơm ta, lấy y phục cho ta mặc, ơn cứu sống, Diễn khắc trong tâm khảm.”



Trần Dung ngẩn ra, ngay sau đó, nàng hiểu được ý tứ của

cậu. Nàng vội vàng nghiêng người né qua, cúi người: “Tiểu tướng quân

khách khí.” Nàng đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Đó là việc ta nên làm.”



Tôn Diễn nhìn thấy nàng giả bộ, nhịn không được hai mắt híp thành một

đường, cậu ho nhẹ một tiếng, cố nhịn cười nói: “Cho dù thế nào, ân tình

của nữ lang, Tôn Diễn suốt đời khó quên. Ta đi đây, hai ngày nữa lại đến thăm muội.”



“Vâng.”



Tôn Diễn vung tay áo dài, xoay

người bước đi. Trần Nguyên theo phía sau cậu, một khắc khi đi ra cửa

viện, hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Trần Dung thêm vài lần.



Đến khi bọn họ đi thật xa, Trần Dung mới hồi phục tinh thần.



Lúc này, Bình ẩu chạy đến bên người nàng, vui mừng nói: “Nữ lang, nữ lang,

chuyện này quá tốt, Tôn tiểu tướng quân cũng đến thành Nam Dương, có cậu ấy ở đây, cuộc sống của nữ lang sẽ tốt hơn.”



Ngẫm nghĩ, Bình ẩu nói thầm: “Đáng tiếc tiểu tướng quân không nên giết người Hồ làm gì,

bằng không, thừa dịp cậu ấy còn chưa trở lại trong tộc, nhanh cưới nữ

lang về đi, nếu vậy thì thật tốt mà. Ai.”



Bà đứng một bên nói

nhỏ, Trần Dung tháo mũ sa xuống, âm thầm nghĩ: Tôn Diễn đã làm gì vậy,

cũng không có khả năng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã trở thành tướng

quân bộ hạ của Nhiễm Mẫn. Đúng rồi, nhất định là Nhiễm Mẫn đã biết thân

phận của huynh ấy, muốn bảo vệ huynh ấy, nên điều huynh ấy tới chỗ an

toàn như thành Nam Dương này.