Mị Công Khanh

Chương 48 : Nói rõ

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Bình ẩu nhủ thầm sau một lúc, lại chuyển sang nói với Trần Dung: “Nữ

lang, người nói xem, tuổi Tôn tiểu lang cũng không còn nhỏ, hẳn là chưa

cưới vợ đúng không, nếu không, để ẩu đi hỏi thử cậu ấy xem sao?”



Trần Dung lắc đầu.



Nàng đưa mắt nhìn phương xa, thản nhiên nói: “Có một số việc không thể nóng

vội. Quýnh quáng lên thì không thể đạt được điều gì cả.”



Bình ẩu than thở nói: “Nô không hiểu.”



Trần Dung buông rủ hai mắt, vươn tay đặt lên huyền cầm, sau khi vài tiếng

đàn du dương phát ra, lại nói: “Nay, toàn bộ mọi người ở Nam Dương đều

cho là ta ái mộ Vương Thất lang. Chỉ chớp mắt lại chuyển hướng sang

trượng phu khác, vậy chẳng phải là hư tình giả ý hay sao? Ẩu, ngươi cũng biết mà, bốn chữ hư tình giả ý có thể tổn hại thanh danh của một

người.”



Bình ẩu vội la lên: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cả đời này của nữ lang, ngoại trừ Vương Thất thì không lấy ai

làm phu sao?”



Tay phải Trần Dung khẽ gẩy, phát ra liên tiếp tiếng đàn thanh thúy như nước suối.



Bình ẩu ngây người một lúc, vẫn nhịn không được kêu lên: “Nữ lang, nữ lang?”



Trần Dung buông lỏng tay, tiếng đàn êm ái im bặt, nàng rũ hai mắt, từ từ

nói: “Ẩu, nếu Tôn Diễn đã trở lại, như vậy ta cũng có thể thả lỏng một

chút.”



Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.



Lúc này, ánh mắt Trần Dung có chút kỳ quái, mang theo ý tươi cười, lại mang theo một chút xa xôi.



Nàng nhìn Bình ẩu chăm chú, đột nhiên hỏi: “Ẩu có biết Vương Thất lang ở đâu không?”



Bình ẩu thật không ngờ nàng đột nhiên nhắc tới Vương Thất lang, không khỏi ngẩn ra, lắc đầu đáp: “Nô không biết.”



“Bảo Thượng tẩu đi điều tra, xem chàng đang ở đâu.”



Bình ẩu mở to hai mắt, có chút cẩn thận, cũng có chút khẩn trương hỏi: “Nữ lang, người, người muốn làm gì?”



“Không có gì.” Trần Dung nâng cằm nhỏ, quay đầu nhìn về phía chủ viện, nói:

“Tôn tiểu lang đã trở lại, trong tay của huynh ấy có hai ngàn sĩ tốt,
quân đã lâu.”



Dưới ánh trăng, hai mắt của Vương Hoằng sáng ngời

giống như vì sao trên bầu trời. Chàng chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng

đánh giá Trần Dung, cười nhẹ rồi nói: “Nàng cố ý vì gặp ta mà đến?”



“Vâng.”



“Cũng không cần người Hoàn phủ đồng ý, cứ thế không hẹn mà đến, rồi tự chờ đợi?”



“Vâng.”



Vương Hoằng ha ha cười, khóe môi chàng cong lên, nói: “A Dung, đây không giống tác phong của nàng.”



Trần Dung cười, nét mặt nàng bình thản, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, hôm nay A Dung có thể buông ra một số khúc mắc rồi.”



“Vậy sao, buông ra cái gì vậy?”



Vương Hoằng hứng thú nhìn nàng chăm chú.



Trần Dung ngẩng đầu lên.



Nàng lẳng lặng nhìn chàng, trong bóng đêm, hai mắt của nàng thực sáng ngời.



Nhìn nam nhân này đứng dưới trời sao lại vẫn phiêu nhiên như thần tiên, Trần Dung đi lên một bước, thận trọng vái chào thật sâu, cất cao giọng nói:

“A Dung giờ phút này tiến đến gặp qua Thất lang, là có chuyện muốn nói.”



Lúc này đây, Vương Hoằng không hỏi nàng, chàng chỉ lẳng lặng nhìn, ánh mắt thâm thúy khó hiểu.



Trần Dung cúi đầu, vái chào gập người, tiếp tục nói: “A Dung vừa đến thành

Nam Dương, trong lúc vô ý biết được trong yến tiệc mời Nam Dương vương,

tộc bá Trần Nguyên của thiếp sẽ đưa thiếp tới làm thiếp thất cho lão

ta.” Nàng cắn môi, giọng nói vốn trong trẻo lại chuyển thành khiếp

nhược: “A Dung tự biết, phụ huynh mình không có ở đây, thiếp chỉ là một

nữ tử mồ côi, không có người để dựa vào, không có người để cầu xin. Nếu

tộc bá thực sự đuổi thiếp ra ngoài, ngoại trừ cái chết, thiếp cũng không còn con đường nào nữa.”



“Vì thế, nàng nghĩ tới ta, muốn mượn ta thoát khỏi Nam Dương vương, vì thế ở trước mặt mọi người nàng tấu khúc

Phượng Cầu Hoàng tặng ta sao?”



Không biết vì sao, giọng nói của Vương Hoằng hơi đạm mạc lạnh lùng.