Mị Công Khanh

Chương 52 : Mạch nước ngầm

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Sau khi Thượng tẩu trở lại phủ thì tinh tế cẩn thận kể lại chuyện đã xảy ra cho Trần Dung nghe, kể xong, môi của lão giật giật, muốn nói lại

thôi.



Trần Dung liếc mắt một cái, hỏi: “Trong lòng tẩu bất an ư?”



“Vâng.” Thượng tẩu ở chung với nàng nhiều năm, có một cảm giác thân thiết giống như ở cùng với thân nhân: “Chúng ta ca ngợi nữ lang như vậy, có thể

khiến sĩ phu phản cảm hay không?”



Trần Dung cười, nàng đứng lên, ngắm nhìn bầu trời ở phương xa, thản nhiên nói: “Sẽ không. Tôn tiểu

tướng quân đứng bên đường áp bức nộp lương thực, các đại gia tộc hết sức khó xử, chỉ có thể đóng cửa không ra. Lúc này trên ngã tư đường của Nam Dương không có bao nhiêu sĩ phu, chỉ có thứ dân cùng nữ lang thôi.”



Bên môi của nàng lộ ra cười lạnh: “Tại thế gian này, thành tựu đi liền với

thanh danh, hoặc là xuất thân vô cùng tốt, nhất cử nhất động đều được

thế nhân chú ý, hoặc là, cứ như vậy thông qua miệng người khác lan

truyền sự tích. Cái gọi là ba người thành hổ (ý chỉ nhiều người nói giả

cũng thành thật), đó là danh tiếng.”



Nàng nói tới đây, nhìn Bình ẩu đứng ở phía sau: “Lấy mũ sa của ta đến.” Nàng híp hai mắt: “Đi xem Tôn tiểu tướng quân thôi.”



“Vâng.”



Trần Dung mới bước ra sân, cửa sân vừa mở ra, Trần Vi và các nữ lang vây quanh đích nữ Trần Thiến đi ra ngoài.



Thấy các nàng, Trần Dung bước chậm lại.



Dù là như thế, Trần Vi cũng đã chú ý tới nàng. Lập tức, Trần Vi mỉm cười gọi: “A Dung?”



Chúng nữ dừng chân, đồng thời quay đầu nhìn về phía Trần Dung.



Biểu tình các nàng có chút kỳ quái, sau một lúc lâu, một nữ lang đứng ở bên

cạnh Trần Vi hỏi: “Trần thị A Dung, muội đến chỗ Tôn tiểu tướng quân

sao?”



Khi nói đến đây, giọng của nàng ta có chút nặng nề.



Trần Dung thi lễ, nói: “Chỉ tùy tiện đi một chút thôi.”
nhận cành tùng này của thiếp đi.”



Nói xong, nàng ta cầm một cành tùng đưa tới trước mặt Tôn Diễn, mắt to chớp chớp, trong ánh mắt thậm chí có chút ướt át.



Tôn Diễn đang cất tiếng cười to không khỏi nghẹn lại.



Ngay khi cậu ngẩn ngơ, Trần Dung lại buồn cười bật ra tiếng. Sợ Tôn Diễn

nhìn thấy mình đang cười sẽ xấu hổ thành giận, nàng nhanh chóng xoay

lưng đi, lấy tay áo che miệng.



Đang lúc nhóm tiểu nhi nữ cười

huyên náo thoải mái, hai kẻ sĩ lướt qua trước mặt Trần Dung, trong đó

một người thấp giọng nói: “Thành Nam Dương không bảo đảm!”



Mặt

khác một người thở dài một tiếng, oán hận nói: “Thật đáng giận, thật

đáng giận mà! Trước đó Nam Dương vương kia cực lực phong tỏa tin tức,

còn không để cho các gia tộc rời đi. Ai, làm vậy có gì tốt chứ?”



Người đầu tiên liếc mắt nhìn Tôn Diễn cùng Trần Dung và đám nữ lang, nói với

giọng chê cười: “Buồn cười là toàn bộ thành Nam Dương còn ca múa mừng

cảnh thái bình. Bọn họ nghĩ rằng có Nhiễm Mẫn hứa hẹn thì sẽ không có ai dám mạo phạm thành Nam Dương. Bọn họ đã quên mất Nhiễm Mẫn vốn họ Thạch mà! Hừ, Thạch Hổ kia đã hạ lệnh, hắn sẽ tấn công Nam Dương. Ta cũng

không dám tưởng tượng, tới khi đó, bên ngoài có đại quân, bên trong có

tiếp ứng, muốn chạy thoát đúng là khó như lên trời, chẳng phải vậy ư?”



Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Bình ẩu lo lắng nói: “Nữ lang, hai người này nói thật hay là giả?”



Trần Dung không trả lời, nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Chúng ta đi về trước.”



“Vâng.”



Bởi vì trong lòng có tâm sự, rất nhanh hai người đã trở về. Ngay khi Trần

Dung bước vào cửa viện, một quản sự Trần phủ bước đến, hắn vừa thấy Trần Dung thì lại thầm oán: “Nữ lang chạy đi đâu vậy? Nam Dương vương phái

người đến đây, nói có chuyện quan trọng muốn đón nữ lang qua phủ. Bọn họ đã chờ lâu rồi.”