Mị Công Khanh

Chương 53 : Vào phủ

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Quản sự nói ra một câu, nhìn thấy Trần Dung và Bình ẩu đều biến sắc, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”



Hai người đều không nói chuyện, Bình ẩu chỉ lo lắng nhìn Trần Dung.



Khuôn mặt của Trần Dung lúc xanh lúc trắng, cho tới nay, rất nhiều chuyện

phát triển không khác gì so với kiếp trước, cũng luôn luôn nằm trong sự

nắm chắc của nàng.



Nhưng chuyện trước mắt này rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo.



Nàng áp chế tim đập bối rối, nhẹ giọng hỏi: “Không biết là chuyện quan trọng gì?”



“Điều này ta làm sao mà biết?” Ngữ khí của quản sự có chút không kiên nhẫn,

hắn thúc giục: “Nữ lang vẫn nên nhanh đi thôi, đừng để người của Nam

Dương vương chờ lâu.”



Tay phải hắn lại đưa ra ngăn đường: “Mời.”



Trần Dung không hề bước đi, nàng thi lễ với quản sự, nói: “Xin chờ chút, sự

tình gấp gáp, A Dung còn cần phải chuẩn bị một chút.”



“Không cần chuẩn bị.”



Quản sự nhíu mày, ngữ khí cưỡng ép: “Người của Nam Dương vương nói, bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ cho nữ lang rồi.”



Hắn lại yêu cầu: “Đi thôi!”



Trần Dung cúi đầu ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói với Bình ẩu ở bên cạnh: “Ngươi

tạm thời ở lại, bẩm báo chuyện này và mọi căn nguyên cho Tôn tiểu tướng

quân biết.”



“Vâng.”



Trần Dung gật đầu, bước về phía quảng trường.



Trên quảng trường, người của phủ Nam Dương vương hiển nhiên đã chờ đến mức


Trần Dung

cười lạnh, nàng vung tay áo dài, xoay người: “Xem ra vương gia nhà ngươi đã quên đạo lý giữa người với người là quý ở chỗ thành tâm thành ý. Lão ta nói có chuyện quan trọng triệu ta, triệu ta đến rồi lại bỏ mặc, đây

là đạo đãi khách sao? Bỏ mặc cũng đành thôi, còn đưa ta tới hậu viện của mình, nhục nhã như thế, Trần Dung không dám tiếp nhận!”



Dứt lời, nàng rút một chiếc trâm cài từ trên đầu xuống, tay phải lật lại, mũi trâm sắc bén đặt vào chỗ cổ họng mình!



Động tác này, nàng thực hiện vô cùng lưu loát, quyết đoán chi cực!



Đầu tiên hai tỳ nữ cả kinh, kế đó lại muốn cười, nhưng khi đối mặt với ánh

mắt hàm chứa sát khí của Trần Dung kia thì lại cười không nổi. Lúc này,

các nàng đột nhiên hiểu được, nữ lang trước mắt này thật sự là chuyện gì cũng có thể làm được!



Nhóm tỳ nữ cứng đờ.



Trần Dung dùng trâm cài đâm vào cổ họng mình, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm các nàng, cũng không nói chuyện.



Không khí im lặng.



Lúc này, phía sau Trần Dung có một giọng nói sắc nhọn vang lên từ chỗ cổng: “Ha ha, cần gì như thế, cần gì như thế?”



Một văn sĩ già cả gầy yếu, tầm 50 tuổi xuất hiện ở bên cạnh Trần Dung.



Người này, Trần Dung cũng biết, hắn chính là tên Hứa phụ tá bên cạnh Nam

Dương vương, kiếp trước, lão nhân này thấy nàng thì luôn như hổ rình

mồi, dùng hết thủ đoạn cũng muốn đoạt về tay.



Hứa phụ tá vừa

xuất hiện, cặp mắt chuột đục ngầu kia đã nhìn chòng chọc vào bộ ngực đầy đặn, vòng hông gợi cảm của Trần Dung. Thời điểm hai mắt dường như dính

chặt trên người nàng, miệng hắn vẫn tiếp tục nói: “Quả nhiên giống như

lời của Trần Thuật, là một nữ lang rất có cá tính. Ha ha, A Dung, sao

lại tức giận đến thế? Các nàng ta chỉ nói đùa với nàng một chút mà thôi, nàng là một nữ lang sĩ tộc, lại tức giận với hạ nhân chẳng phải là đánh mất thân phận sao?”



Hắn nói tới đây, vỗ hai tay, quát lên: “Xe ngựa đâu? Vương gia còn đang chờ gặp mặt Trần Dung.”