Mị Công Khanh

Chương 54 : Nam Dương vương

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Bị một đôi mắt chuột nhìn mình chòng chọc thực sự rất khó chịu. Tay phải Trần Dung giơ lên, đội mũ sa mà nàng đã tháo xuống khi ngồi trong xe,

rồi đi về phía xe ngựa.



Đến khi Trần Dung lên xe ngựa, ánh mắt háo sắc của tên họ Hứa mới dời đi, hắn quát với xa phu: “Đi thôi.”



“Vâng.”



Phủ Nam Dương vương quả nhiên rất lớn, xe ngựa chạy vòng vòng bên trong,

ước chừng qua hơn nửa canh giờ, bên ngoài mới truyền đến một tiếng hô

quát: “Đến rồi.”



Rèm xe được vén lên, tỷ nữ trẻ hơn vươn tay đỡ Trần Dung.



Trần Dung bước xuống xe ngựa, nhìn xung quanh khắp nơi. Đây là một tiểu lâu, hoàn toàn cách ly với phòng ốc phía sau. Nhìn thấy kẻ sĩ lui tới, Trần

Dung âm thầm thở ra một hơi.



Ánh mắt Hứa phụ tá vẫn dừng ở trên

người nàng, thấy thế hắn cười tươi, lộ ra hàm răng vàng khè: “Xem ra,

Trần thị A Dung không tín nhiệm vương gia lắm.” Ngữ điệu cực kì kỳ quái.



Trần Dung bước về phía trước, cũng không quay đầu lại: “Nếu muốn người khác tin tưởng, thì phải xem lại chính mình.”



Ngữ khí thực cứng rắn, thực thẳng thắn khiến Hứa phụ tá lắp bắp kinh hãi,

hắn vốn tưởng rằng, bởi vì sợ đắc tội với mình và Nam Dương vương mà

Trần Dung sẽ hiển lộ bối rối. Nào biết đâu rằng, nữ lang này căn bản

không hề sợ sệt?



Quả nhiên là người rất có cá tính.



Trần Dung vừa mới đi được mười bước, phía trước có tiếng cười quen thuộc

truyền đến. Đảo mắt, bóng dáng của Trần Nguyên và vài kẻ sĩ Trần thị đi

ra khỏi chủ điện, xuất hiện ở trước mặt Trần Dung.



Nhìn thấy bọn họ, Trần Dung dừng bước chân.



Trần Nguyên cười cười, vừa liếc qua nhìn thấy Trần Dung, hắn tiến lên một bước, lộ ra tươi cười ôn hòa: “A Dung đến đây ư?”


Nam Dương vương đẩy hai mỹ nhân bên cạnh ra, quay đầu, đôi mắt nhỏ giấu dưới lớp thịt béo vội vã nhìn về phía Trần Dung.



Dưới tay áo, hai tay Trần Dung bấu chặt lẫn nhau, nàng hơi nhếch môi, đi lên một bước.



Đúng lúc này, có hai người bước vào qua cửa điện.



Chính là hai kẻ sĩ ôm chồng sách thật dày. Hai người này đều mặc trường bào rộng, gương mặt vô cùng nghiêm túc.



Gánh nặng trong lòng Trần Dung được buông xuống.



Hai kẻ sĩ đi nhanh lướt qua Trần Dung, đến ngồi xuống trước tháp của Nam

Dương vương. Người bên trái chỉ vào mấy chồng sách, cất cao giọng nói:

“Vương gia, đây là chư vị lang quân đưa ra sách lược.”



“Mở ra đi.”



Một kẻ sĩ khác mở ra một quyển sách lụa, cầm bút lông vạch mấy nét trong

đó, chuyển sang nhìn về phía Trần Dung: “Kia là nữ lang Trần thị sao?”



“Vâng.”



Trần Dung cung kính thi lễ.



“Người đâu, đưa tháp và bình phong tới cho nữ lang.”



“Dạ.”



Kẻ sĩ kia mặt không chút thay đổi liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “Nữ lang mời ngồi.”



“Vâng.”



Trần Dung cất bước, cách qua một tầng bình phong, ngồi xuống tháp.



Đến khi nàng ngồi xuống, trong lòng còn âm thầm kinh ngạc: Chẳng lẽ, Nam

Dương vương thật sự vì muốn chống cự với người Hồ mà mời mình đến ư?