Mị Công Khanh

Chương 56 : Đèn khổng minh

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Tây viện cũng không khác so với mấy chủ viện và hậu viện, trong viện cây cối rậm rạp, núi giả hồ nước, trang trí thật sự tinh xảo.



Khi

hai tỳ nữ đỡ Trần Dung xuống xe, trên gian tiểu lâu thỉnh thoảng ló ra

một cái đầu. Đây đều là một số cô nương còn trẻ xinh đẹp, các nàng nhìn

thấy Trần Dung, ánh mắt đồng thời biểu lộ sự thương hại.



Chỉ

chốc lát, ba người đi vào một gian tiểu lâu, hai tỳ nữ thi lễ rồi nói

với nàng: “Nữ lang, nơi này sẽ là chỗ cư ngụ của người, hai người chúng

nô tỳ cũng do người sai sử.”



Trần Dung không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đến Trần phủ một chuyến, mang quần áo và người của ta đến đây.”



Tỳ nữ trẻ tuổi nghe vậy che miệng cười nói: “Không cần, nô tỳ đã chuẩn bị mọi thứ cho nữ lang rồi.”



Nàng ta xoay người, lấy ra một bộ quần áo ở trong phòng, cười khanh khách

nói: “Nữ lang đi đường phong trần mệt mỏi, thay đồ mới đi.”



Trần Dung nâng mắt.



Chỉ liếc mắt một cái, nàng mím chặt môi, bộ quần áo trong tay tỳ nữ kia,

sắc vàng nhạt và sắc tím nhạt giao nhau, dù là kiểu dáng hay màu sắc đều giống như bộ hoa phục ở Trần phủ kia.



Nhìn thấy Trần Dung giật mình, tỳ nữ trẻ tuổi che miệng cười không ngừng, nói: “Nơi này còn có nữa đây.”



Nàng ta dẫn Trần Dung đi vào một góc phòng, chỉ vào ba thùng gỗ, trong thùng gỗ đựng đầy y phục mới tinh. Hơn nữa, mỗi một bộ không phải là vàng

nhạt giao với tím nhạt, thì là vàng tươi, vàng sẫm giao với tím nhạt. Cả ba thùng đều đựng hoa phục cùng kiểu dáng và màu sắc.



Mặt Trần Dung cứng đờ, sau một lúc lâu mới hỏi: “Những thứ này được may từ lúc nào?”



Tỳ nữ trẻ tuổi cười thật vui vẻ: “Đã được một thời gian rồi. Nữ lang cứ

việc yên tâm, những bộ quần áo này đều căn cứ theo dáng người của người

mà làm ra, ngay cả màu sắc cũng rất thích hợp với nữ lang.”



Nàng ta khẽ nâng cằm, nói với ngữ khí khuyên bảo: “Không nói tới thành Nam

Dương, ngay cả thành Kiến Khang, phú quý như vương gia cũng không được

mấy người đâu.”


Sau khi nàng ta đi được vài bước, tỳ nữ trẻ tuổi kêu lên: “Lấy cho nàng

nhiều một chút. Như vậy ban đêm cũng đỡ cho mỹ nhân thấy tịch mịch.”

Trong giọng nói mang theo trào phúng.



Trần Dung cũng không thèm ngẩng đầu lên.



Chỉ chốc lát, trước mặt nàng bày đầy các thứ.



Trần Dung ngồi xuống, nương theo ánh đèn lồng bắt đầu buộc chặt cành trúc.



Nàng làm rất chậm, rất chuyên chú.



Hai tỳ nữ đầu tiên nhìn nàng một lúc, thấy nàng làm hơn nửa canh giờ còn chưa xong một cái thì đều rời đi làm việc của mình.



Các nàng vừa đi, Trần Dung lại làm rất nhanh.



Chỉ chốc lát, Trần Dung đã làm xong ba cái đèn Khổng Minh. Có điều đèn của

nàng rất kỳ quái, lớp giấy trên mặt đều dùng bút lông vẽ ra một hình đơn giản.



Đây là gương mặt một nam nhân, tỳ nữ trẻ tuổi đi đến phía sau nàng, nghiêng đầu liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi: “Ai vậy nhỉ?”



Trần Dung không để ý đến.



Nàng vẽ khuôn mặt này lên hai mặt, hai mặt khác thì dùng ký hiệu giống như

mấy nét hoa lá mà Thạch thị Hồ tộc của Nhiễm Mẫn vẫn thường hay dùng,

nghĩa là: “Vương Hoằng, A Dung.”



Làm xong, nàng thắp ngọn nến

trong đèn lên, nhẹ buông tay, đèn Khổng Minh kia bắt đầu dần bay lên,

trong nháy mắt đã bay qua phòng ốc.



Tỳ nữ trẻ tuổi cũng giống

như nàng, ngửa đầu nhìn ba chiếc đèn Khổng Minh bay trên bầu trời. Nàng

ta nhìn thấy Trần Dung lại bắt đầu làm tiếp đèn Khổng Minh, không khỏi

tò mò hỏi: “Đó là ý trung nhân của người sao? Người đang hứa nguyện cùng hắn sao?” Nói xong lời cuối cùng, giọng của nàng ta thấp xuống, mang

theo chút thương hại.