Mị Công Khanh

Chương 57 : Danh sĩ ngâm

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Dung không để ý đến ánh mắt càng ngày càng thương hại của hai tỳ

nữ, nàng chỉ chuyên chú làm đèn Khổng Minh, thả từng chiếc lên bầu trời.



Suốt một buổi tối, Trần Dung đều làm đèn, rồi thả đèn lên.



Làm tới tận giờ tý, khi nàng mệt mỏi ngủ say, tỳ nữ trẻ tuổi đẩy người bên

cạnh, thấp giọng nói: “A Dung này cũng là một người đáng thương.” Trong

giọng nói mơ hồ có sự phiền muộn của tuổi thanh xuân.



Ngày hôm sau đảo mắt đã đến.



Sáng sớm, từng tiếng sanh nhạc lọt qua cửa sổ ùa vào, uyển chuyển bay lượn ở trong rừng cây. Trần Dung chậm rãi mở mắt ra, nhìn ra ngoài rèm cửa sổ

bằng lụa mỏng.



Bầu trời ngoài lớp lụa mỏng trên cửa sổ rất ảm đạm, rất âm u giống như sắp mưa.



Nàng chống tay ngồi dậy, ôm chăn xuất thần nhìn ngắm bên ngoài.



Lúc này, tỳ nữ trẻ tuổi gọi: “Nữ lang, có muốn rửa mặt không?” Giọng nói

của nàng ta rõ ràng ôn hòa hơn hẳn so với hôm qua, ánh mắt nhìn về phía

Trần Dung có chút thương cảm.



Trần Dung lắc đầu, không nhìn nàng ta.



Tỳ nữ trẻ tuổi nhìn Trần Dung xuất thần một lúc, đột nhiên nói: “Nữ lang,

mặc dù vương gia là người có mới nới cũ, lại có thói quen đưa người cũ

cho thuộc hạ yêu thích, nhưng rốt cuộc cũng có thể sống một cuộc sống

cẩm y ngọc thực mà.” Nàng ta nói tới đây, bỗng nghẹn lại, đột nhiên nhớ

ra, A Dung trước mắt này cũng không phải là người nghèo, nàng thuộc về

một đại gia tộc, đã sớm được hưởng loại che chở này.



A Dung ngẩng đầu lên.



Sáng sớm, khuôn mặt chưa chải đầu rửa mặt của nàng cũng vẫn trắng trẻo xinh

đẹp kinh người, nàng nhìn tỳ nữ kia, khẽ nói: “Đa tạ.”



Tỳ nữ trẻ tuổi cúi đầu xuống, nàng ta lúng ta lúng túng nói: “Không cần.” Dứt lời thì vội vàng lui ra ngoài.



Dần dần, trong tiếng sanh nhạc lưu chuyển kia có thêm thêm tiếng tiêu,

tiếng tiêu không xa triền miên, cùng tiếng sanh nhạc quấn quanh lẫn

nhau, mang theo một loại sầu não khi xuân sang.
Dần dần, theo tiếng đàn lên cao, tiếng ca cùng tiếng tiêu ngừng lại.



Dần dần, toàn bộ tây viện, chỉ có tiếng đàn thanh cao, cô độc cao ngạo này phiêu đãng trong bầu trời u ám.



Một cô nương hoa phục nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe một hồi, thì thào nói: “Đúng là thanh cao như thế.”



Một cô nương khác diện mạo dịu dàng như nước cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng

là một người chính trực, nữ lang như vậy, vương gia cũng muốn nạp vào

sao? Xem ra mạng của nàng không còn kéo dài bao lâu nữa.”



Đứng

phía sau các nàng, một phụ nhân hoa phục yêu mị tầm 30 tuổi cười lạnh:

“Thanh cao thì thế nào? Chính trực thì đã sao? Đó là vương gia còn không chưa ngủ với nàng, chờ nàng bước lên giường của vương gia rồi, nàng sẽ

không đàn như vậy nữa đâu.”



Các nàng lại không biết rằng, Trần

Dung tấu một khúc như thế, đó là muốn cho mỗi người đều rõ ràng, nàng

vẫn là khách khanh của vương phủ, còn chưa từng thân cận với Nam Dương

vương.



Trong tiếng nghị luận, tiếng đàn phiêu đãng, bóng đêm dần dần buông xuống.



Ngay khi dùng bữa tối, bên ngoài cuồng phong gào thét, cuốn lá cây tung bay, cành cây va đập, nóc nhà khe khẽ rung động.



Trần Dung buông đũa, nhìn bầu trời bên ngoài, khẽ nói: “Đêm nay trời sẽ mưa đúng không?”



Tỳ nữ trẻ tuổi thấy ngữ khí của nàng mang chút thất vọng, không khỏi cười hỏi: “Nữ lang lại muốn thả đèn sao?”



Trần Dung gật đầu: “Uh.”



Hiếm khi thấy nàng hiền lành như thế, tỳ nữ trẻ tuổi hít một tiếng, khuyên nhủ: “Nữ lang, người nên quên hắn đi.”



Trần Dung không trả lời.



Đúng lúc này, cuồng phong bên ngoài dần dần dừng lại. Trần Dung buông bát

đũa, đi ra sân, nhìn mây đen tan dần trên bầu trời, vui vẻ nói: “Sao đã

ra rồi.”



Nàng quay đầu, hai mắt sáng ngời: “Đi chuẩn bị đi, đêm nay ta muốn thả hơn mười chiếc đèn.”