Mị Công Khanh

Chương 62 : Ra khỏi phủ

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Ngoài điện, tiếng cười có phần khàn khàn của Vương Hoằng vang lên: “Vừa

mới trở về thì nghe thấy trong phủ vương gia trăm mĩ tranh diễm, nhất

thời tâm ngứa ngáy nên dẫn bạn tiến đến.” Lúc này chàng đã đi về phía

cửa điện. Đứng ở cửa, hai mắt của chàng vừa chuyển, liếc về phía chúng

mĩ nhân trong điện. Cảm giác được ánh mắt của chàng, các nữ tử vội vàng

liếc mắt đưa tình, lúm đồng tiền nở rộ. Vương Hoằng mỉm cười, hai mắt

của chàng trong suốt giống như sao sáng.



Trần Dung ngẩng đầu, trông mong nhìn về phía chàng.



Lúc này Trần Dung đứng ở ngay phía trước chúng nhạc kỹ, rất nổi bật, Vương Hoằng liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng.



Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, ánh mắt Trần Dung đã ươn ướt.



Vương Hoằng nhìn nàng thật sâu rồi dời đi, quay đầu nhìn Nam Dương vương.



Lúc này, Nam Dương vương cũng đang nhìn chàng, trong đôi mắt đục ngầu phù

thũng của lão ta hiện lên một chút ý lạnh, bất tri bất giác, mặt Nam

Dương vương trầm xuống, chậm rãi nói: “Chỉ sợ Thất lang tiến đến chỉ là

vì một người trong trăm mĩ nhân kia đúng không?”



Vương Hoằng ha ha cười. Chàng cũng không trả lời, chỉ vung tay với phía sau, ra lệnh: “Đều bước xuống đi.”



Lời này vừa thốt ra, mọi người mới phát hiện phía sau vương Hoằng còn có

mấy chiếc xe ngựa đỗ ở đó. Tiếng của chàng truyền đến, rèm xe đồng thời

được vén lên. Rèm xe vừa vén lên, một làn gió thơm xông vào mũi. Mọi

người đảo mắt nhìn lại, vừa trông thấy, mọi nam nhân đều cảm thấy trước

mắt sáng ngời. Chỉ thấy ngồi trong năm cỗ xe ngựa kia chính là năm mỹ

nhân mặc hoa phục.



Hai mắt Nam Dương vương phát sáng, lão ta kinh ngạc cười nói: “A, Thất lang cũng có sở thích này sao?”



Vương Hoằng thản nhiên nói: “Mỹ nhân có thể khiến cảnh đẹp ý vui, có thể

chuyển dời phiền não của người khác, Hoằng cũng là nam nhân, sao lại

không thích?” Chàng tươi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, vung tay áo

lên, thản nhiên nói: “Bước xuống đi, để vương gia gặp gỡ giai nhân Lang

Gia Vương thị.”



Lời vừa dứt, năm nữ nhân đồng thời đáp: “Vâng.” Các nàng bước xuống xe ngựa.



Nam Dương vương không hề chớp mắt khóa chặt trên người năm mỹ nhân, thấy có vẻ trong phòng không đủ ánh sáng, lão ta vỗ hai tay, vội kêu lên: “Mau

mau, thắp thêm đèn đi!”



“Vâng.” Trong tiếng bôn chạy, đèn đuốc trong sân sáng rực khiến nơi đây tựa như ban ngày.



Dán người của năm mỹ nhân xuất hiện rõ rệt ở trước mắt mọi người.



Dưới ngọn đèn sáng ngời, Nam Dương vương nheo hai mắt, chậc chậc lên tiếng,

một bên không kịp đánh giá, một bên thở dài: “Đẹp, quả nhiên là đẹp. Ai, thành Nam Dương của ta so ra vẫn kém Kiến Khang mà.”



Cảm khái

không thôi còn có thuộc hạ của lão ta, đám nam nhân này không chuyển mắt nhìn chằm chằm năm mỹ nhân, một đám hoa mắt thần mê, tâm thần câu túy.



Theo hướng vung tay của Vương Hoằng, năm mỹ nhân cũng lắc mông thướt tha đi vào trong điện.



Trần Dung chuyển mắt, cũng nhìn ngắm đến ngây người.



Năm mỹ nhân này, dù là người nào thì tư sắc đều kém hơn nàng một chút.

Nhưng cũng không biết vì sao, năm người này đứng chung một chỗ lại giống như xuân lan thu cúc, đông mai hạ liên (hoa lan mùa xuân, hoa cúc mùa
Trong bóng đêm, Trần Dung khe khẽ gật đầu trong đêm đen, nàng thản nhiên nói: “Cái loại nam nhân này, đương nhiên không thể chịu đựng được.”



Hai mắt Vương Hoằng phát sáng, sóng mắt lưu chuyển: “Nàng không sợ chết sao?”



Trần Dung buông rủ hai mắt: “Sợ, nhưng có một số việc so với cái chết còn đáng sợ hơn.”



Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú. Sau một lúc lâu, chàng nhẹ giọng nói: “May mắn ta tới kịp.” Dứt lời, chàng lại kéo rèm xe xuống.



Khi rèm xe được thả xuống, Trần Dung quay đầu, nhìn về phía bóng dáng cao

to của nam nhân dưới ánh sáng nhàn nhạt của tinh quang.



Lập tức, không khí trở nên trầm tĩnh.



Cũng không biết qua bao lâu, Vương Hoằng khẽ gọi: “Trần thị A Dung.”



“Vâng.”



Chàng dừng một chút rồi hỏi: “Nàng thật sự thích ta ư?”



Trần Dung ngẩn ngơ, môi nàng mấp máy một chút, chậm rãi trả lời: “Nam nhân như chàng, có mấy nữ nhân không thích đây?”



Vương Hoằng không nói chuyện nữa.



Trong tiếng bánh xe lăn đi, giọng của xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Tới Trần phủ rồi.”



Nhanh như vậy sao? Trần Dung đang thất thần liền bừng tỉnh, nàng vội vàng vén rèm xe.



Lúc này, trong xe ngựa đối diện truyền đến tiếng nói nhỏ của Vương Hoằng:

“Trở về đi, nhớ rõ có ai hỏi thì cân nhắc rồi hẵng đáp lời.”



Trần Dung đáp ứng một tiếng, nhảy xuống xe ngựa. Nàng xoay người, hướng tới

đại môn Trần phủ. Đang đi, Trần Dung dừng chân. Nàng chậm rãi xoay

người. Trong bóng đêm, hai mắt của nàng sáng ngời. Nàng nhìn cỗ xe ngựa

kia, nhìn bóng người loáng thoáng trong xe ngựa chăm chú. Đột nhiên,

Trần Dung đi một bước xa về phía đó, nàng vén rèm xe lên, lẳng lặng vừa

vặn chạm phải ánh mắt của Vương Hoằng.



Trần Dung nhìn chàng.

Nàng mím môi run rẩy, một hồi lâu, nàng đột nhiên lui ra phía sau một

bước, vái chào thật sâu, run giọng nói: “Ơn nghĩa ngày hôm nay, Trần

Dung khắc trong tâm khảm.” Dừng một chút, nàng ngẩng đầu nhìn về phía

gương mặt tuấn mỹ trong ánh đèn lồng lay động. Nàng chớp chớp đôi mắt

ướt át, chậm rãi hé môi cười. Nụ cười này thật sự rạng rỡ. Trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Vương Hoằng, Trần Dung nhìn chàng nói: “Vương

Thất lang, nếu chàng không phải là Lang Gia Vương thị, dù thế nào thiếp

cũng sẽ quấn quít lấy chàng, khiến chàng không thể không cưới thiếp.”

Nói tới đây, nàng cười khanh khách, vung ống tay áo, xoay người rời đi.



Đi được năm bước, phía sau lưng nàng truyền đến giọng nói ôn nhu tao nhã của Vương Hoằng: “Trần thị A Dung.”



Trần Dung ngừng chân, xoay người, vội vàng quay đầu nhìn về phía chàng,

trong ánh mắt lấp lánh chờ mong ngay cả chính nàng cũng không biết.



Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng tuyết trắng,

chậm rì rì nói: “Nhớ kỹ, nàng nợ ta năm ca kỹ đó.” Dứt lời, chàng buông

rèm xe, khẽ quát một tiếng: “Đi thôi.”



Xe ngựa dần đi xa.