Mị Công Khanh

Chương 63 : “Ý tốt” của Vương thất lang?

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Dung nhìn chiếc xe ngựa kia thật lâu, xoay người đi tới đại môn của Trần phủ.



Vừa mới đi vài bước, trên con đường nhỏ, một bóng đen bỗng nhảy ra.



Trần Dung cả kinh, đang muốn thét chói tai, bóng đen kia chắp hai tay nói

với nàng: “Là Trần thị A Dung sao? Tôn tướng quân bảo tiểu nhân chờ ở

đây.”



Tôn Diễn? Trong lòng Trần Dung bình tĩnh, hỏi: “Huynh ấy ở đâu?”



“Sau khi Tôn tướng quân chém hai phụ tá Nam Dương vương đưa tới thì nghe

theo Vương Thất lang khuyên bảo, chuyển ra ngoài thành rồi.” Dừng một

chút, bóng đen kia nói: “Tôn tướng quân lo lắng cho nữ lang, để tiểu

nhân đứng đây chờ, hiện tại nữ lang đã trở lại trong phủ, tiểu nhân cũng xin cáo từ.” Dứt lời, hắn lại chắp tay với A Dung, xoay người rời đi.

Khi bóng dáng hắn biến mất trên đường nhỏ, Trần Dung chú ý tới, có bóng

đen khác tụ họp với hắn, cùng nhau rời đi.



Trần Dung thấy người

nọ đi xa, bốn phía lại khôi phục cảnh yên tĩnh khiến người ta có chút sợ hãi, nàng vội vàng chạy về phía đại môn.



Nàng vừa mới vọt tới

trước cửa, chỉ nghe ‘Kẹt’ một tiếng, cửa sắt đã mở ra, hai người gác

cổng thi lễ, cùng kêu lên: “Nữ lang đã trở lại.”



Trần Dung gật

đầu, biết những người này nhất định đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên sớm chờ ở phía sau cửa. Nàng vội vàng bước vào sân, hướng tới tiểu viện của mình.



Đêm đã khuya, toàn bộ Trần phủ ngoại trừ một ít ánh đèn lồng thưa thớt phiêu diêu làm đẹp thì chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.



Bước chân của Trần Dung nhanh hơn, nhằm về phía sân viện của mình. Đi đến

bên ngoài sân, nàng nắm tay thành quyền đập vào cửa, hét lớn: “Thượng

tẩu, Bình ẩu, ta đã trở về, mau mở cửa cho ta.”



Tại thời điểm

yên tĩnh này, tiếng kêu to vang dội của nàng vang lên, chính sân viện

của nàng còn chưa có động tĩnh, trong sân cách vách của Trần Vi đã thắp

nến lên.



Trần Dung vội vàng im miệng, chỉ dùng sức gõ cửa.



Tiếng bước chân truyền đến. Sau đại môn, giọng nói có chút khẩn trương của Bình ẩu truyền đến: “Ai vậy?”



Trần Dung nói: “Là ta.”



Nàng vừa trả lời, giọng nói Bình ẩu trở nên khàn khàn, bà run giọng hỏi: “Là nữ lang ư?”



“Là ta.”
Bình ẩu ngơ ngác nhìn nữ lang nhà mình, qua một hồi lâu

mới khẽ hỏi: “Nữ lang, không phải người đã nói sẽ không làm thiếp của

bất luận người nào sao, sao lại cùng Vương Thất lang …?”



Giọng

của Bình ẩu vừa thốt ra, đột nhiên tay phải Trần Dung phất một cái, hất

đồ ở trên bàn, nàng thở hổn hển, thở phì phì kêu lên: “Giỏi cho tên

Vương Thất lang nhà ngươi, ngươi, ngươi dám phá hư danh tiết của ta như

thế?”



Nàng vừa nói đến đây thì nghẹn lời. Nghĩ lại, mình ở trong phủ Nam Dương vương những hai ngày hai đêm, mặc kệ tìm cớ thế nào, danh tiết cũng đã bại hoại, lại nói tiếp, danh tiết bại hoại ở trong tay

Vương Thất lang cũng tốt hơn nhiều so với mất vào trong tay Nam Dương

vương!



Có điều,……



Trần Dung nghiến răng nghiến lợi một

lúc, đột nhiên nói với Bình ẩu bằng giọng oán hận: “Ẩu, đừng thấy Vương

Thất lang kia giống như thần tiên, hắn chính là một tiểu nhân!”



Bình ẩu mở to mắt, ngốc nghếch nhìn Trần Dung vừa thẹn vừa giận.



Trần Dung đỏ mặt, hung hăng dậm chân, vừa tức vừa nói: “Vậy mà tối hôm qua,

hắn còn bảo khi người khác hỏi thì nói ta và hắn ở chung một chỗ, ta còn thực cảm kích hắn ôn nhu săn sóc, còn có …, hắn đi thì đã đi rồi, lại

còn giao đồ, bảo ta cẩn thận suy nghĩ nên trả lời nghi vấn của mọi người thế nào đây. Lúc ấy đầu óc của ta hồ đồ nên cũng chưa chú ý tới vấn đề

này.”



Nàng vừa nói, lại càng không ngừng dậm chân, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt.



Vừa rồi nàng nói với đám người Trần Thiến, mình dùng thân phận khách khanh

được mời vào phủ Nam Dương vương, khi Vương Thất lang còn ở đó, còn từng trông cậy hắn sẽ thay mình biện giải. Lấy thân phận của hắn, mặc kệ nói cái gì, chỉ cần nói ra, mọi người sẽ tin tưởng. Chỉ cần hắn nói Trần

thị A Dung trong sạch, thế nhân sẽ tin tưởng nàng trong sạch.



Nhưng hiện tại thì ngược lại, chẳng những hắn không thay mình biện giải,

ngược lại còn đưa tới mấy chiếc xe ngựa, còn tặng một miếng ngọc bội.

Vậy, không phải nói cho mọi người rằng mình và hắn có điều mờ ám sao?



Rõ ràng hắn biết rằng hắn là Lang Gia Vương Thất, mình chỉ là thứ nữ nhỏ

bé của Trần thị ở Bình thành, hai người một người như mây trắng trên

trời, một người là vũng bùn dưới đất mặc người giẫm đạp. Hắn, hắn làm ra chuyện như thế, mình gả cho hắn thì không xứng, lại không thể gả cho

người khác, người này quả thực chính là một tên hỗn đản!



Đột

nhiên, Trần Dung trong lúc phẫn nộ bỗng cứng đờ, đưa tay xoa đôi môi đỏ

mọng, gương mặt thanh diễm như nhiễm ánh nắng chiều, càng ngày càng đỏ,

đến mức như sắp chảy máu