Mị Công Khanh

Chương 65 : Nhiễm Mẫn và Trần Dung

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Tin tức Vương Thất lang đưa tới lễ vật cùng với việc ở chung với Trần

Dung trong phủ Nam Dương vương hai ngày hai đêm đồng thời được truyền

lưu. Gần như là đột nhiên, Trần Dung phát hiện sân viện của mình ngựa xe và nhóm nữ lang tới cầu kiến tới xem náo nhiệt như nước chảy.



Đây là ngày thứ ba khi Trần Dung trở lại trong phủ.



Nàng nghe trong tiếng cười đùa trong phòng, ra hiệu với Bình ẩu rồi lén lút

lùi về phía sau. Nói chuyện với những người này suốt một hai canh giờ,

Trần Dung thật sự phiền chán với mấy câu hỏi không cần trả lời, lại luôn kèm theo lời ám chỉ kia.



Bình ẩu thấy nàng lùi xuống, lặng lẽ gật đầu.



Trần Dung đi ra sau cửa, xoay nhanh người rồi bước đến giữa đám cây cối.



Trên bầu trời thái dương nhô lên cao chiếu vào cơ thể ấm áp, Trần Dung nhìn

ngắm, bước chậm lại muốn trở lại tầm phòng lấy ra roi ngựa đùa nghịch

một lúc.



Đúng lúc này, bên ngoài tường vây truyền đến một giọng nói văn nhã: “Nghe nói ngoài thành xuất hiện tung tích của người Hồ.”



Im lặng một lúc, giọng nói của Trần Thuật vang lên: “Nhiễm tướng quân đang đi trên đường, nói là buổi trưa sẽ tới.” Trong giọng nói mơ hồ có sầu

lo.



Nhiễm Mẫn đã trở lại rồi sao? Trần Dung cười lạnh một cái, xoay người trở về.



Nàng vừa mới đi hai bước, đột nhiên, thân mình nàng cứng đờ, cả người không

thể động đây. Nhiễm Mẫn đã trở lại? Vào lúc này ư? Không đúng, không

đúng, có chuyện không đúng……. Nàng giật mình một cái, đúng là có việc gì đó, nhớ ra rồi, lúc này y trở về sẽ xảy ra một việc lớn.



Nghĩ đến đây, Trần Dung chạy vào tẩm phòng, nàng tháo roi ngựa trên vách tường xuống, xoay người lao ra ngoài.



Ngay khi nàng hấp tấp xông ra, tiếng kêu của Trần Thiến truyền đến: “A Dung, A Dung, muội định đi đâu vậy?”



Trần Vi cũng kêu lên: “Ý, A Dung, sao trong tay muội lại cầm roi ngựa? Này, các nam nhân không thích vẻ thô lỗ đó đâu.”



Trần Dung không đáp, dưới chân nàng như có gió, cả người lao ra ra mũi tên, đảo mắt đã để lại một đống cát bụi cho chúng nữ.



Chúng nữ nhất thời choáng váng.



Trần Dung bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ đỗ xe ngựa, quát với một nô bộc: “Chở ta ra cửa bắc!”



Nô bộc kia đã lâu không thấy nữ lang nhà mình hoang mang rối loạn như thế, hắn chặp hai tay nói: “Vâng.” Rồi chọn một chiếc xe ngựa tốt, nhảy lên

vị trí xa phu.



Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, nàng nhìn thái dương trên bầu trời, quát: “Nhanh hơn một chút.”



“Vâng.”



“Nhanh hơn chút nữa.”



“Vâng.”



……



Trong tiếng liên thanh thúc giục của nàng, xe ngựa của Trần Dung lao đi với

tốc độ rất nhanh, cũng không quản người gác cổng hỏi han, cứ thế chạy ra khỏi đại môn Trần phủ.



Đường phố Nam Dương lạnh lùng hơn nhiều

so với hai ngày trước, trên đường không có người đi qua đi lại, ngay cả

xe ngựa dạo chơi của chúng sĩ tộc đệ tử cũng không thấy đâu.



Dưới tình huống như vậy, xe ngựa thực thuận lợi đến cửa bắc.



Xe ngựa dừng lại, tiếng xa phu truyền đến đến: “Nữ lang.” Trong giọng nói có chút không xác định.



Trần Dung vén rèm xe.



Chỉ thấy hai bên cửa thành có hai mươi binh lính được võ trang đầy đủ, cầm

trường kích canh giữ ở nơi đó. Lại ngẩng đầu lên, trên đỉnh tường thành, mười mấy kẻ sĩ trung niên mặc trường bào, cao quan bác mang xuất hiện ở trong tầm nhìn. Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung đã nhận ra trong những

người này, có Ngu Công, có Trương Công Thiên, cũng có Trần Công Nhương

của Trần phủ, đều là tộc trưởng của các sĩ tộc có ảnh hưởng lớn trong

thành Nam Dương.



Trần Dung thu hồi ánh mắt, nói: “Tiếp tục chạy đi.”



Nô bộc kia nhìn nàng, thấy biểu tình nàng kiên định thì thét dài một tiếng, điều khiển xe ngựa chạyvề phía trước.
vương thì sao? Bệ hạ không cần các ngươi cũng thuận tay giết lão ta ư?”



Kẻ sĩ kia liên tục lắc đầu, nằm ở trên đất vội vàng nói: “Không, không, bệ hạ nói, dù lão già Nam Dương vương đó có ở đây, thành Nam Dương cũng

không có gì đáng sợ.”



Nhiễm Mẫn thu hồi trường kích, quát: “Lí Vì.”



“Dạ.”



“Lôi bọn họ xuống, hỏi một chút xem còn có đồng lõa nào không, hỏi xong thì tùy ngươi xử trí.”



“Vâng!” Một người trung niên thân hình cao gầy, khí chất âm lãnh giục ngựa bước ra khỏi hàng, vung tay lên, sai người lôi kẻ sĩ đang hô to gọi nhỏ cầu

xin tha thứ kia xuống.



Nhiễm Mẫn điều khiển ngựa hướng về phía

Trần Dung, thấy Trần Dung vẫn đang nhìn theo kẻ sĩ kia, y khẽ cười nói:

“Đừng nhìn, ở chỗ đó không có cảnh đẹp gì đâu, cũng không có mĩ nam!”



Trần Dung hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía y. Lúc này, Nhiễm Mẫn cũng đang nhìn nàng.



Bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Mẫn cau mày, nghiêm túc hỏi: “Nữ lang, ta thực không hiểu đã đắc tội gì với nàng?”



Trần Dung nhanh chóng trả lời: “Không có.”



“Thật sao?”



“Tất nhiên là thật.” Trần Dung liếc mắt xem thường, nhịn không được nói:

“Việc ở nơi đây đã xong, chúng ta đi đây.” Dứt lời, tay phải đặt lên rèm xe, định kéo nó xuống.



Đúng lúc này, tay Nhiễm Mẫn nhanh như

chớp vươn ra, lại chế trụ cổ tay nàng. Sau khi y nắm cổ tay nàng thì kéo xuống, bao bọc toàn bộ bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay

mình.



Bàn tay to của y thật ấm áp, phủ lên bàn tay nhỏ bé của

nàng. Ngay lập tức, mặt Trần Dung đỏ tới gáy, nàng giương mắt nhìn y,

trong ánh mắt, ngoại trừ kinh hoảng, lại lấp lánh ánh lệ.



Nhiễm

Mẫn thấy kỳ lạ, y giục ngựa tới gần nàng. Lần này, y chỉ cách nàng có

một tấc, hô hấp của hai người đều quấn quanh lẫn nhau.



Nhiễm Mẫn từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ, bạc môi y cố ý vô tình chạm nhẹ và khuôn mặt đỏ hồng của nàng.



Từ lúc môi của y vừa chạm vào, dường như Trần Dung bị dọa choáng váng,

nàng khẽ hé miệng, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn y. Xem biểu tình

kia của nàng, vốn là muốn lên án, nhưng chỉ chớp mắt, lại chỉ có vẻ rưng rưng cùng ủy khuất.



Nhiễm Mẫn vẫn không chuyển mắt nhìn nàng

chăm chú, theo dõi từng biểu tình biến hóa của nàng. Thấy thế, y nhíu

mày rậm, trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết lộ ra một chút tươi cười

nhợt nhạt mang theo hứng thú. Bạc môi y khẽ nhếch lên, giọng nói khàn

khàn: “Trần thị A Dung, ta sẽ hướng Trần phủ xin cưới nàng.”



“Không!” Trần Dung thét chói tai ra tiếng. Hai tay nàng đều vung lên, đập lung

tung vào trong ngực y, nói: “Ngài cách ta xa một chút.”



Nhiễm

Mẫn không hề động đây. Y tùy ý để nàng đấm y, y vươn tay phải, nhẹ nhàng mà ôn nhu lau lệ trên gương mặt nàng. Rũ mắt xuống, y nhìn chằm chằm

giọt nước mắt trên ngón tay kia, bạc môi khẽ hé, đem nó nuốt vào trong

bụng.



Động tác này…… Trần Dung choáng váng, nàng kinh ngạc khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ngơ ngác nhìn động tác của y.



Sau khi Nhiễm Mẫn khẽ liếm nước mắt của nàng, mày rậm nhướn lên, y nói:

“Hơi mặn.” Y ngẩng đầu Trần Dung, hỏi: “Nàng thật sự chưa từng gặp qua

ta sao?”



“Ta đã nói không có!”



Nghe thấy tiếng gầm nhẹ

của Trần Dung, Nhiễm Mẫn khẽ cười. Y lại vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt

nàng. Ngón tay thô ráp ở trên mặt Trần Dung ôn nhu vuốt ve từng chút

một, y chậm rãi lau đi mọi giọt lệ trên mặt nàng, sau đó, y cúi đầu,

chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, y khẽ hỏi: “Thực sự không muốn ta cưới nàng sao?”