Mị Công Khanh

Chương 66 : Bị khinh bạc

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Nam nhân quen thuộc này tới gần nàng đến thế, dùng ngữ khí ôn nhu, dụ hoặc, đa tình nói với nàng những lời như vậy.



Tức thì, hốc mắt Trần Dung lại đỏ ửng.



Nàng nuốt nước mắt vào, chu cái miệng nhỏ nhắn oán hận kêu lên: “Đương nhiên không cần ngài cưới!”



“Thật sao?”



Hơi thở ấm áp của y phất qua từng lỗ chân lông của nàng, rót vào trong cơ thể nàng.



Trần Dung rất muốn trừng mắt nhìn y, lớn tiếng quát mắng y, chỉ trích loại

hành vi vô lễ khinh bạc nữ tử đàng hoàng này. Nhưng chỉ cần nàng vừa

chạm phải ánh mắt của y thì nước mắt sẽ khó mà khống chế.



Lập

tức, nàng cúi đầu, vung cả hai tay, dùng sức đấm vào ngực y, đẩy y thật

mạnh ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mạnh, khuôn mặt của nàng đều trở nên

đỏ bừng.



Nhiễm Mẫn hơi nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười, hứng

thú nhìn giai nhân vất vả kháng cự mình, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.



Gần như là đột nhiên, y bỗng ngồi thẳng dậy.



Động tác của y quá mức đột ngột, Trần Dung đang dùng hết sức đẩy y ra, sao

có thể dự đoán được chiêu thức đó của y? Lực đạo vừa dời đi thì nàng rơi vào khoảng không, cả người đổ về phía trước, sắp ngã xuống xe ngựa.



Đúng lúc này, một đôi tay rắn chắc ấm áp ôm eo nhỏ của nàng, Nhiễm Mẫn cứ

thế nhấc lên, đặt nàng lên lưng ngựa. Y ôm sát nàng, mặt dán lên mặt

nàng, ôn nhu trách cứ: “Sao không cẩn thận như vậy? Xem đi, nếu không

phải thân thủ của ta nhanh nhẹn, nàng đã té xuống rồi. Nữ lang mỹ mạo

ngã xuống mặt xám mày tro, vậy không phải rất xấu sao?”



Giọng nói của y quả nhiên muốn có bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu, cử chỉ muốn săn sóc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.



Bất tri bất giác, hơn hai trăm sĩ tốt đã phát ra tiếng cười khe khẽ.



Trần Dung bị y bế lên lưng ngựa, tức giận đến cả người đều nghẹn ứ. Nàng run rẩy một hồi mới tìm lại được giọng nói của mình, vội vàng kêu lên: “Mau thả ta ra, buông ra.”



“Thật sự buông ra?”



“Vô nghĩa!”



“Được, nghe lời nàng.” Nhiễm Mẫn ha ha cười, hai tay buông lỏng.



Trong nháy mắt hai tay y vừa buông ra, chân phải y lặng yên nhẹ nhàng đá một cái vào bụng ngựa.


Trần Dung nhìn Trần Công Nhương mặc trường bào, râu dài, khí chất dày rộng, âm thầm nghĩ: Lúc này, hắn sẽ không bị giết chứ?



Kiếp trước, Trần Công Nhương đã chết trong sự cố lần này, sau khi trải qua

một phen tranh đoạt, cuối cùng Trần Nguyên chủ quản hết thảy sự vụ trong Trần gia ở Nam Dương. Đã không có Trần Công Nhương quản chế Trần

Nguyên, hắn làm việc vô cùng ương ngạnh ích kỷ, Trần Dung quả thực không dám tưởng tượng, kiếp này, nếu còn để Trần Nguyên quản lý toàn bộ Trần

gia ở Nam Dương, nàng sẽ có hậu quả gì.



Trần Dung vén rèm xe lên, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Trần Công Nhương đi vào trong thành Nam Dương.



Xe ngựa của Trần Dung trực tiếp chạy vào Trần phủ, rồi tới sân viện của nàng.



Vừa vào sân, Bình ẩu và Thượng tẩu đều tới đón, đồng thời, còn có Trần

Thiến, Trần Kỳ, Trần Vi và các nữ lang. Khi những người này thấy Trần

Dung mặt bẩn thỉu, trên hoa phục dính đầy bùn bẩn thì đều ngẩn ra. Trần

Vi và các nữ lang trợn to hai mắt, ha ha bật cười.



Trần Dung cũng không để ý, nàng thi lễ với mọi người rồi không nói hai lời bước vào hậu viện, bắt đầu tắm rửa.



Trần Thiến nhìn bóng dáng Trần Dung bỏ trốn mất dạng, quay đầu kêu lên với xa phu: “Này, nữ lang nhà ngươi làm sao vậy?”



Xa phu cúi đầu thi lễ, trả lời: “Nô điều khiển xe không tốt, làm nữ lang bị ngã một cái.”



Trần Thiến ha ha cười, nói: “Muội ấy đúng là xui xẻo, may mà không có sĩ tộc đệ tử nhìn thấy, bằng không sẽ bị chê cười rồi.”



Xa phu không đáp, hắn điều khiển xe ngựa ra hậu viện.



Trần Dung tắm rửa mất gần một canh giờ. Khi nàng đi ra, Trần Vi và các nữ lang đã rời đi.



Nàng thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu đi về phía chính sảnh.



Nhưng vào lúc này, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu xông tới.



Trần Dung vừa ngẩng đầu thì đối diện với nét vui mừng lộ rõ trên mặt nhóm nô bộc. Bình ẩu lại tiến lên một bước, nâng cánh tay của nàng, vui vẻ nói: “Nữ lang nữ lang, nghe nô bộc kia nói, Nhiễm tướng quân muốn cưới người sao?”



Thượng tẩu đã ở một bên cười hớ hớ hỏi han: “Nữ lang,

Nhiễm tướng quân đúng là đại trượng phu chân chính, khi người ở Bình

thành, mỗi khi nghe đến tên người đó đều phải tán thưởng một phen mà.

Hiện tại có thể gả cho y, thật đúng là tốt quá. Ta đã nói rồi, nữ lang

nhà ta là người có phúc khí.”



Vẻ mặt Trần Dung đau khổ.



Nàng còn chưa trả lời, đột nhiên, Bình ẩu cũng mang vẻ mặt đau khổ: “Chính là, về Vương Thất lang, phải làm thế nào bây giờ?”