Mị Công Khanh

Chương 72 : Có đôi khi, có thể ngoan tuyệt

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Hiện tại dù sao cũng đã vào đông, cho dù thái dương ấm áp, khi có gió thổi đến thì toàn thân cũng cảm thấy lạnh lẽo.



Mọi người du ngoạn hơn nửa canh giờ đã cảm thấy khó nhịn nổi gió lạnh. Vì

thế sau khi rượu chuyển qua một vòng, Hoàn Cửu lang có thể chất yếu nhất đã nhắc tới việc trở về.



Thuyền nhẹ nhàng cập bờ, mọi người lục tục ngồi trên xe ngựa.



Sau khi xe ngựa của nàng chạy được hai bước, nàng bảo xa phu dừng lại, xoay người, nhìn về phía đám người Vương Hoằng.



Đám danh sĩ này, không người nào là không tài hoa cao tuyệt, khí chất xuất

chúng. Nếu kiếp trước, đừng nói là đứng cùng với những người này, ngay

cả từ xa mà nhìn ngắm cũng rất khó có cơ hội – cảm giác tự cảm thấy hổ

thẹn này đúng là khó có thể nói nên lời. Nhưng lúc này, có lẽ là bởi vì

đứng ở phía sau Vương Hoằng, Trần Dung không hề cảm thấy ngạo khí bức

người của chúng danh sĩ. Chẳng những không cảm giác được, thậm chí nàng

cảm thấy khi ở chung với bọn họ cả người đều thả lỏng, thời gian cũng

trôi qua rất nhanh.



Ngay lúc nàng nhìn Vương Hoằng suy tư, Vương Hoằng đang nói chuyện với đám người Dũ Chí liền quay đầu lại. Chàng

nhìn Trần Dung, khóe miệng nhếch lên, tay phải khẽ vung: “A Dung không

cần lưu luyến, nàng trở về trước đi, nếu nhớ ta thì lúc nào cũng có thể

đến Vương phủ.”



Câu nói của chàng vừa thốt ra thì nhìn thấy

khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ bừng, trong cặp mắt đen không thấy

đáy kia cũng có lửa giận đang sôi trào.



Vương Thất lang thấy

thế, mày nhíu lại hỏi với giọng ngạc nhiên: “Khanh khanh nhìn ta như

thế, có phải có điều gì muốn nói hay không?”



Trần Dung khẽ cắn cái miệng nhỏ nhắn, suýt nữa bật ra câu lườm nguýt.



Mà lúc này, đám người Dũ Chí đã cười ha hả.



Trong tiếng cười của bọn họ, Trần Dung quay đầu kêu lên với xa phu: “Chúng ta đi.”



Ba chữ vừa thốt ra, tiếng cười càng vang.



Vương Hoằng lại không cười, chàng lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Trần Dung vội vàng rời đi, đến khi cát bụi bốc lên chặn tầm nhìn mới miễn cưỡng quay

đầu lại.



Xe ngựa Trần Dung trực tiếp chạy vào trong viện.



Nàng mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn

quanh, đôi mày thanh tú nhíu lại, cất giọng gọi: “Bình ẩu?”



Bình ẩu không xuất hiện.



Sắc mặt Trần Dung nặng nề, nàng đi nhanh bước lên bậc thang, kêu lên: “Có người không, ra đây một chút.”



Khi nàng gọi năm sáu lần, Thượng tẩu mới từ hậu viện vội vàng đi ra. Trên

mặt trên người lão đều là tro bụi, xem ra vừa rồi đang bận rộn.



Trần Dung nhìn lão, hỏi: “Người đâu? Tại sao hôm nay lại im lặng như thế?”



Thượng tẩu không trả lời, mà là nhìn thoáng qua xung quanh, rồi vội vàng đi

đến phía trước Trần Dung thấp giọng nói: “Vào phòng rồi nói sau.”



Trần Dung cả kinh, gật đầu, cùng Thượng tẩu đi vào chính sảnh.



Thượng tẩu nhìn ngó ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới quay đầu đối

diện với Trần Dung, nói với vẻ sầu khổ: “Mới vừa rồi lang chủ sai Như
gánh vác chi phí của ta, số lương thực này của ta sẽ thưởng cho bọn họ,

cũng miễn cho bọn họ lưu lạc không nơi nương tựa.”



Lý thị nhíu

mày, mặt trầm xuống, nói: “A Dung, bốn xe lương thực trân quý cỡ nào,

con còn quá nhỏ, vẫn nên để ta thay con bảo quản đi. Cái gì mà đưa cho

người khác, những lời này về sau đừng nói nữa.”



Giọng nói của

nàng ta vừa thốt ra, Trần Dung đã vụt đứng lên, thét to: “Vì sao? Suốt

cả chặng đường bọn họ bảo hộ ta, dựa dẫm vào ta. Như phu nhân, chẳng lẽ

người muốn để thế nhân chỉ trích Trần thị A Dung ta vô tình vô nghĩa

sao? Không được, phải đưa bốn xe lương thực kia cho ta.” Nàng hiển nhiên quá mức phẫn nộ, trong tiếng thét chói tai, đao nhọn giấu ở trong ống

tay áo lại lộ ra, lạnh lẽo khiến người hoa mắt.



Lý thị thật sự

sợ cây đao này, cũng sợ người cầm đao, làm việc hoàn toàn không dựa theo quy củ, càng sợ bộ dạng của nàng giờ này khắc này, trong đôi mắt lộ ra

điên cuồng cùng sát khí. Khi đao của Trần Dung lại lấp lóa dưới ánh mặt

trời đâm vào trong mắt nàng ta, nàng ta lại đặt mông ngã ngồi xuống, kêu lên: “Cho ngươi, cho ngươi, đều cho ngươi cả.”



Nàng ta vội vàng quát: “Người đâu, thỉnh tiểu cô Trần Dung điên khùng này ra ngoài.”



Khi mấy người nhất tề xông vào, Trần Dung thu đao vào trong tay áo, hướng

tới Lý thị vội vàng thi lễ, khẽ nói: “Không cần thỉnh, tự ta sẽ đi ra.”



Nàng xoay người, kêu lên với mấy người kia: “Đi, theo ta đi lấy lương thực về.”



Vài người đó ngẩn ra, nhìn về phía Lý thị.



Lý thị kinh hồn chưa định, nàng ta vươn tay đặt trên ngực, sắc mặt tái

nhợt, liên tục vẫy tay, hữu khí vô lực nói: “Theo ý nàng đi.”



Mấy phó dịch nghe vậy, vội thi lễ, đi theo Trần Dung ra ngoài.



Đến khi Trần Dung đi thật xa, một tỳ nữ mới hồi phục tinh thần, nàng ta oán hận kêu lên: “A Dung này dám vô lễ với trưởng bối như thế sao? Trong

mắt của nàng còn có tôn ti cao thấp không đây?” Tỳ nữ quay đầu, lớn

tiếng nói với Lý thị: “Như phu nhân, cũng không thể buông tha nàng được. Không được, nhất định phải xử phạt nàng!”



Mặt Lý thị vẫn tái

nhợt, nàng ta cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Xử phạt thế nào chứ?

Đúng là nàng vung đao trước mặt trưởng bối, nhưng nàng chỉ là đang đùa

giỡn, còn đứng xa mấy bước, chưa từng dùng đao chỉ vào chúng ta, thế

nhân mà đàm tiếu sẽ nói chúng ta nhát như chuột mất thôi. Nói đến nói

đi, nếu thật sự muốn so đo, nàng hoàn toàn có thể nói bản thân vì muốn

giành lại lương thực cho người khác, đây là nghĩa cử!” Dừng một chút,

nàng ta nói với vẻ vô lực: “Quan trọng nhất là, trên thanh danh nàng là

người của Vương Thất, cho dù là phu chủ (ý chỉ Trần Nguyên) cũng không

dám không nể mặt Vương Thất. Toàn bộ người trong thành Nam Dương đều nói nàng là người vì đại nghĩa, cử chỉ cao đẹp. Chúng ta nói ra có người

nào tin tưởng hay không cũng là một vấn đề.” Nàng ta càng nói càng cảm

thấy vô lực.



Sau một lúc lâu, một tỳ nữ khác run giọng nói: “Trần thị A Dung này, đúng là một kẻ điên.”



Lời này vừa nói ra, mấy nữ nhân đều liên tiếp gật đầu, các nàng nhìn phương hướng Trần Dung đi xa, không tự chủ được thầm nghĩ: Nàng chính là người điên, về sau vẫn nên cách xa một chút sẽ tốt hơn – Trong binh pháp Tôn

Tử cũng nêu rõ về Tồn vong chi đạo (Chiến trận là nơi chết chóc,còn sự

sống là sự kéo dài sinh tồn tùy thuộc ta làm thế nào mới được sống,muốn

biết sự sống ra sao,ta cần phải biết, sự tồn vong không chỉ riêng người

tham chiến mà ảnh hưởng đến sự tồn vong của quốc gia và dân tộc), lại có một câu tục ngữ nói: ‘Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ

liều lĩnh.’ vừa rồi Trần Dung vũ động đao phong (vung đao tạo gió),

trong ánh mắt toát ra sát khí cùng ngoan tuyệt, khiến các nàng cảm giác

một vẻ liều lĩnh không muốn sống, tất nhiên là phải tuyệt đối tránh xa.