Mị Công Khanh

Chương 71 : Chàng gọi nàng là khanh khanh

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Vương Hoằng đi lên hai bước, vươn tay ra với Trần Dung.



Thân

hình cao to của chàng theo con thuyền bập bềnh mà khẽ lắc lư, dưới ánh

mặt trời, hai mắt chàng cao xa trong suốt, mang theo ý cười, ôn nhu nhìn nàng chăm chú.



Trần Dung đối diện với ánh mắt như thế, không

biết vì sao tim bỗng đập hoảng loạn, nàng vội vàng cúi đầu tránh né ánh

mắt đó, thầm nghĩ: Diện mạo của người này quá tuấn tú, đối với nữ nhân

lại có thủ đoạn, ta phải tránh né ánh mắt của hắn mới có thể cùng hắn

đàm luận.



Khi nàng còn đang trầm tư, bàn tay với những ngón thon dài trắng trẻo của Vương Hoằng đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.



Hai tay nắm vào nhau, bàn tay Trần Dung run rẩy, theo phản xạ nàng định rút về.



Đúng lúc này, tay phải của Vương Hoằng nắm chặt, ngăn cản nàng làm điều đó.



Chàng nắm tay nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, lôi nàng lên trên thuyền.



Nhưng mà, lên thuyền rồi, chàng vẫn không buông tay Trần Dung, ngược lại cứ nắm tay nàng đi tới đầu thuyền.



Trần Dung dừng bước bất động.



Nàng cúi đầu, hai gò má ửng hồng, khẽ kêu lên: “Buông ra.”



Trong giọng nói mang theo vài phần giả bộ cương quyết mạnh mẽ.



Vương Hoằng quay đầu, hai mắt híp lại nhìn nàng chăm chú, ôn nhu cười nói:

“Khanh khanh đang nói với ai mà khẩu khí cứng rắn như thế?”



Mặt Trần Dung càng đỏ hơn, nàng cắn môi, nói với vẻ hung hăng: “Ta còn là người chưa gả đi mà.”



“Vậy sao?!” Vương Hoằng gật đầu, rồi không cho là đúng quay đầu đi, tiếp tục nắm tay nàng đi về phía trước: “Điều này thì ta biết.” Một biểu tình ra vẻ nàng nói lời vô nghĩa.



Trần Dung liếc mắt nhìn xung quanh

một cái, vừa thoáng nhìn, nàng nhất thời cảm thấy khẩn trương, chỉ thấy

bảy tám danh sĩ đều cười hì hì nhìn chằm chằm mình và Vương Hoằng, đúng

là người người đều đang xem diễn.



Trần Dung xấu hổ cúi đầu thấp đến tận ngực, nàng vội vàng cất bước, tùy ý để Vương Hoằng nắm tay đi đến đầu thuyền.



Trên đầu thuyền, bọn họ dùng thanh sắt vững vàng dựng thành mấy tháp. Trên tháp bày rượu thịt, còn có cả cầm.



Vương Hoằng ngồi xuống tháp, tay phải khẽ nâng, chỉ về phía đối diện: “Ngồi đi.”



Trần Dung thuận theo ngồi xuống. Hai người vừa an tọa, cự hán hô to một tiếng, thuyền con nhẹ nhàng dời bến.



Theo khởi động của con thuyền, Trần Dung không khỏi khẽ lung lay. Nàng đến

từ phương bắc, tuy rằng thích vung roi cưỡi ngựa, nhưng đúng là vịt cạn. Sóng nước bập bềnh thế này, thân thuyền nhấp nhô không ổn định, nàng

cảm thấy hơi hoa mắt, chân cũng mềm nhũn.



Trần Dung thu hồi ánh mắt, hai tay nắm lấy chén rượu, bắt buộc bản thân không hề nhìn về phía sóng nước cuồn cuộn kia.



Lúc này, ở đối diện truyền đến giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng: “Vừa rồi

dường như khanh khanh có chuyện muốn nói với ta?” Lời chàng vừa thốt ra, thuyền đi vào một chỗ sâu có sóng, thân thuyền chuyển mạnh, Trần Dung

bối rối hạ thấp người, hai tay vươn ra bấu chặt vào vật gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm đã có chút trắng bệch.



Một hồi lâu, thân thuyền rốt cục vững vàng, Trần Dung thở một hơi dài, đột nhiên phát hiện chỗ trên tay mình rất ấm áp.



Nàng quay đầu lại.



Vừa nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tức thì nóng bừng như lửa đỏ. Hóa ra thứ

giúp nàng ngồi vững là cánh tay của Vương Hoằng. Điều này kỳ thật không

tính là gì, trọng điểm là thân mình nàng khẽ nghiêng về phía trước, cả

người rơi vào tư thế yêu thương nhung nhớ đúng tiêu chuẩn.



Giờ


Vương Hoằng ngẩng đầu lên.



Chàng đối diện với vẻ mặt đắc ý của Trần Dung.



Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, Vương Thất lang quay đầu đi, chàng liếc nhìn

mọi người một cái, từ từ nói: “Này, khanh khanh ta ta đang nói chuyện,

các người xem náo nhiệt cái gì?”



Chàng nói, đây là chàng và Trần Dung đang tâm sự liếc mắt đưa tình……



Trần Dung tức thì nghẹn lời.



Nàng vô lực cúi đầu.



Khẽ mếu máo, Trần Dung cúi đầu rên rỉ: “Lang quân hủy hoại danh tiết của

ta, cẩn thận ta sẽ không buông tha cho chàng, buộc chàng cưới ta làm

thê.”



Nói đến đây, ngữ khí của nàng thêm vài phần ngoan khí:

“Còn nữa, nếu gia tộc của chàng an bài nữ lang nào cho chàng, ta gặp một người sẽ đuổi một người. Hừ hừ, chàng đừng cho là ta không dám.”



Trả lời nàng là ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Vương Thất lang, không thể

không nói, người trước mắt thần thái phiêu nhiên như ngọc thụ lâm phong, vừa cười vừa nhìn như thế, thật sự là làm người ta hoa mắt thần mê. Bởi vậy, Trần Dung lại ngây dại.



Khi nàng tỉnh lại, Vương Thất đã nâng chén rót đầy rượu, vung tay áo, ném nó vào trong hồ.



Sau đó, Trần Dung nhìn dáng người chàng đón gió mà đứng thầm than một tiếng, quyết định quẳng phiền não đi rồi nói sau.



Lúc này, chén rượu đã chuyển tới trước mặt văn sĩ trung niên. Lúc thuyền

đang phiêu đãng, mặt nước gợn sóng, hắn bảo nô bộc lấy giấy Tuyên Thành, viết ra một loạt chữ rồng bay phượng múa.



Trần Dung nhìn bút pháp của hắn vững vàng, khí chất ung dung, trong lòng âm thầm tâm phục.



Chỉ chốc lát, một bộ hành thư xuất hiện ở trước mắt mọi người (Hành thư là

chữ Hành, là chữ khải viết nhanh, nhưng không đến mức như chữ Thảo. Hành thư viết tự do, nhanh chóng hơn khải, nhưng không đến mức quá phóng

túng như Thảo, nên Hành thư là loại chữ được sử dụng phổ biến nhất trong quá trình viết tay).



Khi nhóm danh sĩ kia ca ngợi, chén rượu

kia cũng không biết là cố ý hay là vô tình, vài lần đều lãng đãng hướng

về phía Vương Hoằng. Mỗi khi đó, Vương Hoằng vung tay áo một cái, tiễn

bước nó đi xa.



Dữ Chí kêu to, nói với vẻ ảo não: “Vương Thất lang, huynh dám không tuân thủ quy củ sao?”



Vương Hoằng tà nghễ nhìn hắn, nói: “Ta mà muốn giữ, thì nó mới chính là quy củ.”



Lời này nói ra vô cùng tùy hứng.



Nhóm danh sĩ cười ha hả.



Hoàn Cửu lang dẫn đầu kêu lên: “Hay hay hay, đúng là như thế, ta muốn giữ thì nó mới chính là quy củ. Ha ha ha.”



Trong tiếng cười to, chỉ có Trần Dung chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Vương

Hoằng, nghĩ rằng: Hắn lại còn nói cái gì mà ‘Ta muốn giữ thì nó mới

chính là quy củ’, Vương Thất lang thật đúng là người dám nói ra miệng.



Tâm tình của nàng vốn buồn bực, rất ít có thời điểm cảm thấy buông lỏng

rộng mở. Nhưng ở chung với những người này cùng một chỗ, không biết vì

sao, nàng cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều.



Bất tri bất giác, vẻ mặt nàng tươi cười, ánh mắt trong veo.



Vương Hoằng trong lúc vô ý thoáng nhìn qua nàng, khóe miệng cong lên, tiện

tay cầm chén rượu trong hồ, ngửa đầu uống cạn. Theo cử động của tay phải chàng, tiếng đàn u dương thanh nhã lưu chuyển trên non nước, bay vào

giữa tầng mây trắng.