Mị Công Khanh

Chương 70 : Tính tình

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Ngày hôm sau, còn chưa tới giữa trưa, xe ngựa của Trần Tam lang đã xuất

hiện ở ngoài sân. Một người hầu đứng ở chỗ cổng kêu lên: “A Dung, đi

thôi.”



Trần Dung lên tiếng trả lời, ôm cầm đi ra.



Khi nàng đi ra cổng, rõ ràng phát hiện Trần Vi ở cách vách đang ló đầu ra, tò mò nhìn về phía xe ngựa của nàng và Trần Tam lang. Trần Vi hiển nhiên đối

với Trần Tam lang có chút sợ hãi, ánh mắt né tránh.



Lúc Trần Dung đến gần, Trần Tam lang vén lên rèm xe, liếc về phía thất huyền cầm

trong tay nàng, lập tức hắn nhíu mày nói: “Cầm bình thường thế này,

không khiến người ta coi thường Trần gia chứ.”



Nói tới đây, hắn

thò người ra khỏi xe lấy một thất huyền cầm thợ khéo tinh mỹ, còn trang

trí trân châu mĩ ngọc đưa cho Trần Dung, cười nói: “May mắn Tam ca đã

sớm có chuẩn bị, A Dung dùng cầm này đi.”



Khi đưa cầm cho nàng, bàn tay to của hắn cố ý vô tình sờ soạng mu bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng.



Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, nàng ôm cầm của mình lui ra phía sau một bước, cười yếu ớt nói: “Tam ca quá lo rồi, cầm này của ta, Thất

lang cũng đã thấy qua.”



Trần Tam lang ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra Trần Dung đã đàn khúc Phượng Cầu Hoàng tặng cho Vương Thất lang ở trước mặt mọi người, hắn lắc đầu, nói thầm: “Thôi, tùy muội vậy.”



Hắn

đặt cầm xuống, hai mắt liếc nhìn khuôn ngực đầy đặn của Trần Dung, lại

cười nói: “A Dung, muội cùng Tam ca ngồi chung một xe ngựa đi, như vậy

cũng có thể cho người ngoài biết huynh muội chúng ta tình thâm.”



Trần Dung lắc đầu, nàng lại cười nói: “Đa tạ Tam ca, nhưng xe ngựa của A

Dung đã được chuẩn bị tốt.” Nàng xoay người, đi đến xe ngựa của mình.



Chính là trong lúc vô ý thoáng nhìn, Trần Dung phát hiện Trần Vi trốn phía

sau cửa ló đầu ra, ánh mắt nhìn về phía nàng và Trần Tam lang có đố kỵ

nho nhỏ.



Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhấc váy bước lên xe ngựa.



Hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy ra đại môn Trần phủ.



Trần Tam lang vén rèm xe, cười nói với Trần Dung trong xe ngựa: “Nghe nói A

Dung và Vương Thất lang quen biết ở trên đường, còn được hắn coi trọng

đúng không?”



Sau rèm xe truyền đến tiếng nói trong trẻo lộ ra mị ý của Trần Dung, tiếng nói này cũng giống như thân thể diện mạo của nàng

đều là trời sinh, lọt vào tai đúng là ‘tao mị tận xương’. Trần Tam lang

híp mắt hưởng thụ nghe Trần Dung hồi đáp: “Vương Thất lang khoan dung độ lượng rộng rãi, A Dung cũng chỉ nói chuyện với chàng hai lần mà thôi.”



Trần Tam lang tiếp lời: “Vương gia là sĩ tộc có uy vọng trong thiên hạ, thần tiên trong Vương gia chính là Thất lang. Lấy thân phận của muội muội,

có thể kết bạn với Thất lang lại được huynh ấy coi trọng, thật là may

mắn vô cùng.”
của chàng trong suốt, thâm thúy: “Nàng vốn không hề dịu dàng thùy mị.”

Trong ngữ khí ôn nhu bình thản lộ ra khẳng định.



Trần Dung quay đầu lại nhìn Vương Hoằng.



Hoàn Cửu lang oa oa kêu to, liên thanh nói: “Phụ nhân thô lỗ như vậy, Thất lang huynh cũng muốn sao?”



Vương Thất lang còn chưa đáp lời, văn sĩ trung niên đang vuốt cầm ngồi ở

thuyền con phía sau chậm rãi đặt hai tay xuống, thở dài một tiếng, nói:

“Chính như lời của nữ lang này, thân phận của nàng ti tiện vốn không

bằng người ta. Nếu không mang theo sát khí, sẽ bị người ta giẫm lên mà.

Thất lang, tiểu cô này cũng giống như tiểu bối của ta thôi, cũng là

người có cá tính, tuy là sát khí hơi nặng, nhưng có thể dạy dỗ được.”



Hắn dùng lời nói nhỏ nhẹ để trêu tức, tức thì, lại là một loạt tiếng cười phụ họa vang lên.



Văn sĩ trung niên kia nói tới đó, ánh mắt liếc về phía Trần Tam lang đứng ở bên trái Trần Dung, nhướn mày, vung tay áo dài nói: “Người tục đến từ

phương nào thì đi đi thôi, đừng đứng ở đây khiến người ta mất hứng.”



Lời này quả thực không lưu lại một chút tình cảm.



Trần Tam lang vạn vạn lần thật không ngờ mình vừa thốt ra một câu thì đã bị

những người này xem thường. Nhất thời mặt hắn tái nhợt trở nên đỏ bừng.

Hắn nghẹn lời, miễn cưỡng cười, hướng tới văn sĩ trung niên kia vái

chào, biện giải: “Xin nhận lỗi với quân về câu nói vừa rồi.”



Văn sĩ trung niên được tạ lỗi đó không hề để ý đến hắn.



Ở đây tất cả mọi người chưa từng liếc nhìn Trần Tam lang một cái.



Trần Tam lang cứng đờ quay đầu nhìn về phía Trần Dung.



Mà lúc này, Trần Dung quay đầu thi lễ với hắn, nhẹ giọng nói: “Tam ca, huynh về trước đi.”



Trần Tam lang thấy nàng dưới tình huống như vậy cũng nguyện ý quan tâm mình, cho mình bậc thang để bước xuống thì vội vàng đáp: “Được được, ta trở

về, ta trở về.”



Trần Tam lang vừa đi, Hoàn Cửu lang lại thốt ra

một tiếng thở dài: “Tuy nữ lang là người cao diệu, chung quy vẫn không

thể không tục!”



Trần Dung cũng không quay đầu lại, thản nhiên

đáp: “Dưới mái hiên của người khác, chút tục không thể không có, chỉ cần tính tình thẳng thắn, cần gì phải so đo quá nhiều?”



Lời đáp trả này khí thế bức người. Hoàn Cửu lang ngẩn ra, đảo mắt lại cười to.



Trần Dung nghe thấy tiếng cười của hắn, trong lòng an tâm hơn, biết mình đã

qua cửa thứ nhất. Những người trước mắt này đều là danh sĩ có ảnh hướng

lớn với thời đại. Đối với bọn họ mà nói, trong cuộc sống chỉ có một loại người đáng được tôn trọng, thì đó là người thật tình thật lòng. Cho dù

ngươi thật sự là kẻ tiểu nhân, cũng tốt hơn nhiều so với quân tử mà dối

trá.