Mị Công Khanh

Chương 69 : Lôi kéo làm quen

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Buổi chiều, bên ngoài truyền đến giọng nói xa lạ của một tỳ nữ: “A Dung có ở đây không?”



Bình ẩu ra tiếp đón, cười nói: “Ở đây.”



Một cô nương tầm 18, 19 tuổi, mặt tròn mắt to đi đến. Tuy cô nương này làm

tỳ nữ, nhưng mặc áo lụa mỏng tím nhạt, tươi cười rụt rè, thoạt nhìn so

với nữ lang bình thường còn giống hơn.



Tỳ nữ này liếc nhìn Bình ẩu một cái, lại nhìn về phía tẩm phòng, cười nói: “Chủ mẫu Nguyễn thị nhà ta cho mời A Dung.”



Nguyễn thị? Chính thê của Trần Nguyên?



Trần Dung rùng mình, nàng vội vàng đứng lên, ở trong phòng đáp: “Xin chờ một chút, Trần Dung lập tức sẽ đến.”



Tỳ nữ kia cười đáp: “Vâng.”



Chỉ chốc lát, Trần Dung đã thay một bộ váy cũ nàng thường mặc ở Bình thành, xuất hiện ở chỗ bậc thang.



Tỳ nữ kia thấy nàng đi ra, lại thi lễ, lui về phía sau một bước, ý bảo nàng đi trước.



Trần Dung bước qua.



Ở phía sau nàng, tỳ nữ kia dẫn theo hai tiểu tỳ nữ cũng thướt tha đi

theo. Tư thái của nàng ta lộ ra một loại cấp bậc lễ nghĩa phải bồi dưỡng nhiều năm mới có. Mà Trần Dung đến từ phương bắc, phụ huynh ít khi quản giáo vốn không biết điều này.



Trần Dung liếc nhìn nàng ta một

cái, bước chân chậm lại, học bước đi của nàng ta. Đảo mắt lại thầm nghĩ, mình cũng không cần nịnh bợ Nguyễn thị, vả lại, cho dù nàng muốn nịnh

bợ thì cũng không thay đổi được cái gì, cần gì học theo Hàm Đan? (học

theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có. Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng về tư thế bước đi. Người nước Yên hâm mộ, sang học tập, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của

chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười)



Nghĩ đến đây, nàng thả lỏng thân người, nhanh chóng đi trước.



Vài tỳ nữ thấy bước chân của nàng như lướt gió, sau khi ngẩn ngơ cũng vội vàng tăng tốc.



Lúc Trần Dung đi đến sân viện của Nguyễn thị, ba tỳ nữ đều có chút thở hồng hộc.



Đi đến ngoài sân, tỳ nữ kia thở hổn hển một hơi, cố gắng cười nói với Trần Dung: “Tiểu nương tử chờ một chút, để ta bẩm với chủ mẫu.”



Trần Dung gật đầu, nghiêng mắt đánh giá cảnh sắc chung quanh.



Chỉ chốc lát, giọng của tỳ nữ kia truyền đến: “A Dung, vào đi.”



“Vâng.”



Trần Dung lên tiếng, bước nhanh vào sân.



Tỳ nữ kia đứng trên bậc thang, nàng ta cười rụt rè nhìn Trần Dung, thấy

nàng đến gần thì hơi hơi khom người, nói:“ Chủ mẫu đang chờ ở bên

trong.”




Trong trí nhớ của Trần Dung, ngoại trừ chính nàng, nàng cũng không biết có người nào xứng đáng với lời đánh giá như vậy.



Nguyễn thị nhìn chằm chằm bộ dạng mơ hồ của nàng, trong ánh mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn.



Mà Trần Tam lang ngồi ở bên cạnh nàng lúc này rốt cục phát hiện diện mạo

Trần Dung thật sự mê người, hai mắt nhìn nàng đánh giá không ngớt.



Trong không khí có chút cứng ngắc, thiếu phụ kia đứng dậy, cười ngọt ngào

nói: “Được rồi, được rồi, A Dung, bá mẫu con mệt mỏi, ta đưa con đi ra

ngoài.”



Trần Dung suýt nữa thở dài một hơi, nàng vội vàng đứng lên đáp: “Vâng.”



Thiếu phụ lắc mông đi ở phía trước Trần Dung.



Khi đến bậc thang, thiếu phụ dựa sát vào Trần Dung, hạ giọng nói: “A Dung,

mấy người kia ở trong phủ, xưa nay chúng ta đều khinh thường. Hừ, cho dù thân phận các nàng là đích nữ, nhưng nhìn tu dưỡng cùng dung mạo như

thế, làm sao so được với A Dung chứ?”



Đến tận đây, Trần Dung mới bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra Nguyễn thị nói là Trần Thiến và Trần Kỳ,

không đúng, Trần Vi cũng đi lại thân cận với nàng mà. Trong lời nói của

Nguyễn thị hẳn là bao gồm cả nàng ta.



Thiếu phụ nhìn thấy Trần

Dung rốt cục hiểu ra, tươi cười không hề cứng ngắc nữa, nàng ta liếc

nhìn trong phòng một cái, lại hỏi Trần Dung: “Ngày mai Vương Thất lang

hẹn con đi du hồ đúng không?”



Trần Dung kinh ngạc gật đầu.



Thiếu phụ thấy nàng vẫn không rõ, tươi cười lại trở nên cứng đờ, nàng ta vô

lực hạ giọng, nói: “Ngày mai, bảo Tam ca đưa con đi du hồ đi.”



Trần Dung lại bừng tỉnh đại ngộ.



Nàng thi lễ với thiếu phụ, cung kính rõ ràng đáp: “Vâng.”



Thiếu phụ vừa lòng gật đầu, thân thiết nói: “Trở về đi.”



“Vâng.”



Thiếu phụ nhìn theo bóng dáng Trần Dung đi xa, cảm thấy đau đầu.



Tỳ nữ kia đi đến phía sau nàng ta, nhịn cười nói: “Nô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ lang trì độn như thế.”



Thiếu phụ gật đầu, thở dài: “Ai bảo Vương Thất lang coi trọng nàng đây? Ngươi cũng biết, về uy danh thì ở thành Kiến Khang, ngay cả hoàng thất cũng

không thể so sánh với Vương gia! Ai, nếu Tam lang có thể được Vương Thất lang tán thưởng một câu, đối với chuyến đi lần này của nó tới Kiến

Khang có lợi rất lớn.”