Mị Công Khanh

Chương 68 : Tài sản

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Vi nói tới đây, thấy Trần Dung rũ mắt không nói thì không khỏi

nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau khẩn trương tiếp lời:

“Phụ thân nói, lần trước sau khi Nhiễm tướng quân gặp ta thì có ý hối

hận, muốn ta biểu hiện thật tốt. A Dung, muội đã nói, Nhiễm tướng quân

thích người lanh lẹ. Còn có gì nữa, chàng còn thích gì nữa không?”



Lúc này Trần Vi tựa hồ đã quên, lần trước vì chuyện này, nàng ta còn tát cho Trần Dung một bạt tai.



Trần Dung ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết.”



“Muội nhất định biết.” Giọng của Trần Vi có chút gấp gáp, nàng ta vươn hai

tay nắm tay Trần Dung, lắc lắc, hì hì cười nói: “Muội muội tốt, muội nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đi.”



Trần Dung lại vẫn lắc đầu.



Trần Vi mất hứng, nàng ta đứng phắt dậy, cả giận nói: “Có phải lần trước ta đắc tội với muội, cho nên muội cố ý không nói?”



Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng: Ta cố ý không muốn nói! Chẳng lẽ, ta còn thiếu nợ gì ngươi sao?



Trần Vi thấy nàng cúi đầu không nói, sắc mặt có chút hờ hững thì cảm thấy

phiền não, nàng ta hung hăng dậm chân, kêu lên: “Trần thị A Dung, sao

muội lại có tính tình quái đản này chứ? Hừ, trách không được bọn tỷ tỷ

muội muội cũng không thích muội.”



Ngay khi Trần Vi thốt ra những lời này, Trần Dung cũng vụt đứng dậy, nàng nhấc làn váy dài, xoay người đi vào trong phòng. Chỉ chốc lát, cửa tẩm phòng bị đóng lại thật mạnh.



Trần Vi ảo não, nàng ta hướng tới cửa tẩm phòng thét to: “Trần thị A Dung,

muội thật sự không hề có chút tôn ti nào cả! Trách không được khiến

người ta chán ghét. Hừ, muội còn chưa nghị thân đâu, ta đi bảo phụ thân

tùy tiện ném muội cho một lão già nào đó.”



Dứt lời, nàng ta xoay người đi ra bên ngoài.



Đi ra tới tận cửa sân, Trần Vi có chút kinh ngạc, sao Trần Dung còn chưa đuổi theo, chẳng lẽ nàng không sợ sao?



Đối với Trần Vi mà nói, nàng ta vẫn cảm thấy Trần Dung hẳn là nên lấy lòng

nàng ta, không nói tới thân phận của mình so với nàng cao quý hơn, mà vì phụ thân của mình đang quản nàng, nàng phải đối đãi với mình cẩn thận.



Sau một lúc kinh ngạc, Trần Vi dừng bước chân, nàng ta đột nhiên nhớ ra,

đúng rồi, Trần Dung đã được Vương Thất lang nhìn trúng, trách không

được, trách không được mà. Hừ, nàng nghĩ rằng như vậy không còn phải sợ

gì nữa, ta sẽ nói với phụ thân, bảo người chú ý đừng tặng A Dung cho

Vương Thất lang, để nàng và người trong lòng nàng bị chia lìa đôi lứa.



Nghĩ đến đây Trần Vi lại cất bước, đi thẳng về phía chủ viện.


Trần Thiến dẫn đầu nở nụ cười, nàng ta lấy tay áo che miệng, khanh khách nói: “A Dung, Thất lang của muội nhớ muội đó.”



Trong lời nói của nàng ta mang theo ghen tị. Thiếp mời này cũng không đơn

giản, rõ ràng là có xuất xứ từ tay sĩ phu. Có thể xuất hiện tại yến hội

phong nhã kia, bản thân đã là một sự vinh quang.



Cũng giống như Trần Thiến, nhóm nữ lang khác đều lộ ra thần sắc đố kỵ.



Lúc này, Trần Vi ở một bên đột nhiên nói: “A Dung theo Vương Thất lang,

cùng lắm chỉ làm thiếp thôi. Muội ấy đâu có tư cách gì mà bảo là Thất

lang của muội ấy chứ?”



Trần Vi khẽ nâng cằm, hèn mọn liếc mắt

nhìn Trần Dung một cái, nói với Trần Thiến: “Lời này của tỷ tỷ thật sự

mất tôn ti chủ yếu và thứ yếu.”



Trần Thiến biết, nàng ta đang

trả thù mình vừa mắng nàng ta là ‘Tục’, Trần Thiến muốn phản bác hai

câu, nhưng lời nói của Trần Vi thật sự có đạo lý, chỉ đành im miệng.



Đúng lúc này, Trần Dung đứng lên, nàng hướng tới chúng nữ thi lễ, thấp giọng nói: “A Dung không khoẻ, xin cáo lui.”



Dứt lời, nàng vội vã chạy về phía tẩm phòng.



Nhìn bóng dáng nàng bỏ trốn mất dạng, Trần Vi kêu lên: “A Dung thương tâm

sao? Cần gì phải vậy, lấy thân phận của muội, có thể làm thiếp cho Vương Thất lang cũng là được ất nhắc mà.” Nàng ta nói tới đây vội vàng lấy

tay áo che miệng, trong lòng vì lời nói trắng ra của mình có chút hối

hận, nhưng mà, nhìn bóng dáng Trần Dung chỉ có thể bỏ chạy kia, lại trào ra một chút thống khoái.



Trần Dung chui vào trong tẩm phòng.



Nàng tháo roi ngựa từ trên tường xuống, vung hai cái trong không trung, nói

với vẻ oán hận: “Thực hận không thể tát miệng các nàng ta mà!”



Sau khi mắng ra một câu, nàng cảm thấy tức hận giảm bớt, vô lực thối lui

rồi ngồi xuống tháp, Trần Dung kinh ngạc nghĩ: Buổi trưa ngày mai, mặt

nước gợn sóng, ôm cầm mà đến? Như vậy, ta sẽ gặp Vương Hoằng ư? Nói

không chừng còn có thể nhìn thấy các danh sĩ khác.



Nghĩ đến

Vương Thất lang, tay nhỏ bé của nàng nắm thành quyền, âm thầm thề: Sau

khi nhìn thấy hắn, không thể để hắn nói hay làm ra những chuyện khiến

mình không thể vãn hồi được.