Mị Công Khanh

Chương 74 : Chúng phó

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Xe ngựa vừa ra khỏi Hoàn phủ, Trần Dung liền nói với Thượng tẩu: “Đi cửa thành phía nam.”



Thượng tẩu biết nàng muốn đi tìm Tôn tiểu tướng quân, lập tức đáp: “Vâng.” Rồi điều khiển xe ngựa chạy về hướng đó.



Xe ngựa xuyên qua lòng người hoảng sợ, tiếng nghị luận vang vang, rất nhanh đã chạy tới cửa thành phía nam.



Nhìn mấy binh lính canh giữ ở cửa thành kia, Thượng tẩu nói: “Nữ lang, trước để lão nô hỏi một chút tình huống đã.”



Trần Dung đáp nhẹ một tiếng.



Chỉ chốc lát, Thượng tẩu vội vàng chạy về, lão nói với vẻ mặt lo lắng, bất

an: “Nữ lang, lão nô nghe nói đội ngũ của Tôn tiểu tướng quân đã xuất

phát, không còn ở bên ngoài cửa thành nữa rồi.”



Sau một lúc lâu, Trần Dung trong xe ngựa mới đáp: “Đã biết, trở về đi.”



“Vâng.”



Thượng tẩu lên xe ngựa, lão vừa thét to, vừa nói: “Nữ lang đừng vội lo lắng,

không phải hiện tại Vương Thất lang đã nhìn trúng người rồi sao? Không

có ai dám động vào người nữa đâu.”



Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, khẽ nói: “Ta chỉ là muốn mọi việc càng ổn thỏa hơn một chút mà thôi.”



Thượng tẩu nghe vậy, thở dài một tiếng. Trước kia ở Bình thành lão còn không

cảm thấy, khi đến Nam Dương rồi, lão mới phát hiện nữ lang nhà mình

không có lang quân ở đây thì chỉ là một nữ lưu yếu ớt, thật sự sống

không vui vẻ.



Xe ngựa trở về Trần phủ.



Tuy rằng trong

Trần phủ cũng tranh cãi ầm ĩ nhưng so với bên ngoài im lặng hơn nhiều.

Xe ngựa của nàng trở về, tất cả mọi người đều không để ý đến nàng.



Lúc xe ngựa của nàng chạy qua sân viện của Trần Vi, nơi đó im ắng, không

nghe thấy tiếng cười đùa không ngớt cửa nữ tử như bình thường.



Trần Dung nhíu mày, tùy ý để xe ngựa chạy thẳng về sân.



Trong sân vẫn như bình thường, giống nhau phong ba hay thị phi bên ngoài đều không liên quan đến nó.



Một ngày đảo mắt trôi qua.



Ngày hôm sau, Trần Dung gọi Thượng tẩu đi ra ngoài tìm hiểu, nghe nói các

đại gia tộc di chuyển về phía nam đều phải tham gia yến hội cử hành

trong phủ Nam Dương vương, Trần phủ cũng phái người tham gia, nhưng mà

không có gì khác thường.



Đảo mắt, ngày thứ ba lại trôi qua.



Vừa qua khỏi giữa trưa, Thượng tẩu phụ trách tìm hiểu tin tức vội vã chạy

tới, sắc mặt có chút không tốt, nhìn thấy Trần Dung, người còn chưa đứng vững đã gấp gáp nói: “Nữ lang, nghe được tin tức rồi, thiết kỵ của

người Tiên Ti đã tới vây thành Mạc Dương. Hôm kia, Tôn tiểu tướng quân,

còn có đám người Vương Thất lang đã tiến đến thành Mạc Dương rồi.”



Thành Mạc Dương ở phía tây bắc của Nam Dương, là con đường giao tế chủ yếu

giữa Nam Dương và Lạc Dương, tuy chỉ là một tòa thành trì cỡ trung bình

những cũng là vùng giao tranh của binh gia.



Mặt Thượng tẩu trắng bệch, dừng một chút, tiếp tục nói: “Nghe nói Tôn tiểu tướng quân cùng

Vương Thất lang vừa mới chạy tới thành Mạc Dương, thành Đường Dương đã

bị bốn vạn thiết kỵ của người Tiên Ti vây khốn.” Giọng của lão trở nên

run rẩy: “Bốn vạn thiết kỵ Tiên Ti, trừ phi Nhiễm tướng quân dẫn thân

binh tự tới, nếu không không ai có thể địch lại. Nhưng lão nô lại nghe

người ta nói, phương bắc báo nguy, Nhiễm tướng quân từ hôm kia đã rời đi từ nửa đêm rồi.”



Thượng tẩu tiếp nhận nước trà Trần Dung đưa


Hắn lui về phía sau một bước, đón Trần Dung vào sân.



Trần Dung vừa bước vào thì phát hiện cây cối um tùm, núi giả khắp nơi trong

đình viện, có tầm mười chiếc xe ngựa đỗ lại, bên cạnh xe ngựa là một

trăm võ dịch mặc khôi giáp.



Chúng phó dịch người người thân hình dũng mãnh, khi bọn họ nhìn thấy Trần Dung đi tới thì không khỏi ngẩn ra.



Lúc này, tráng hán đi sau Trần Dung giải thích: “Nữ lang, chúng ta vừa mới chuẩn bị xong, đang định xuất môn.”



Cũng không ngoài dự liệu, Trần Dung gật đầu lại nói: “Ta biết.”



Nàng dừng chân, thi lễ với chúng phó, cúi đầu liễm khâm, cất giọng trong

trẻo rõ ràng: “Thiếp lần này tiến đến là muốn cùng chư vị đi tới thành

Mạc Dương.”



Lời vừa thốt ra, Thượng tẩu đã vội kêu lên: “Nữ lang?”



Giọng kinh hoảng không hiểu.



Trần Dung không trả lời, vẫn duy trì tư thế làm lễ, mặt mày bình thản mang theo một chút kiên quyết.



Chúng phó hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía một văn sĩ tầm ba mươi tuổi.



Văn sĩ kia nhìn chằm chằm Trần Dung, hỏi: “Trần thị A Dung sao?”



“Vâng.”



Hắn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nàng có biết thành Mạc Dương đang bị người

Hồ vây công, lần này tiến đến, dữ nhiều lành ít không?” Hắn chỉ về phía

sau, cười lạnh: “Những người này đều là tử sĩ của Vương gia ta. Lần này

tiến đến vốn không mong sống sót! Nữ lang thì sao?”



Trần Dung

nói với vẻ bình tĩnh: “A Dung bình sinh có hai bằng hữu, thứ nhất là Tôn tiểu tướng quân, thứ hai là Thất lang, hiện tại, hai người bọn họ đều ở trong thành Mạc Dương.” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Lần trước, A Dung đã từng nói qua với Thất lang, chàng có ơn cứu mạng A Dung, nếu có cơ hội, nguyện báo đáp chàng.”



Lời của nàng vừa dứt, văn sĩ kia liền trầm giọng hỏi: “Nàng thật sự đã quyết tâm?”



“Đã quyết tâm.”



“Tốt tốt tốt!”



Hai mắt văn sĩ kia phát sáng, hắn ngồi trong xe ngựa hướng tới Trần Dung

vái chào thật sâu, nói: “Thật không ngờ, nữ lang lại là một phụ nhân có

lễ tiết nghĩa khí! Xin mời!”



Trần Dung gật đầu, đi về phía xe ngựa sau lưng hắn.



Lúc này, Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, để lão nô đi cùng người.”



Trần Dung quay đầu, nàng đối diện với ánh mắt của Thượng tẩu, nhìn thấy sự

kiên trì trong mắt lão, nàng ngẫm nghĩ, gật đầu rồi nói: “Hiện tại tẩu

quay về, trang bị mấy thứ và hành lý lên xe, sau đó sẽ hội hợp với chúng ta ở cửa thành phía bắc.”



Thượng tẩu đáp với vẻ sầu khổ: “Vâng.”



Trần Dung nhìn Thượng tẩu điều khiển xe rời đi, xoay người đi về phía một chiếc xe ngựa không người.



Văn sĩ kia nhìn nàng chăm chú, thấy thế hỏi: “Sao A Dung lại vội vàng như thế?”



Trần Dung đáp: “A Dung ở trong phủ đoán rằng chúng quân sẽ có hành động này, chỉ sợ tới sẽ muộn nên không kịp mang theo hành lý.”



Văn sĩ kia kinh hãi, nói: “Điều này mà cũng bị nữ lang đoán trúng ư? Quả nhiên như lời của Thất lang nói, nữ lang cực kỳ bất phàm. Mời, xin mời.”



Trong tiếng mời liên thanh của hắn, Trần Dung thi lễ, ngồi lên xe ngựa.