Mị Công Khanh

Chương 75 : Quân địch trước mặt, sân vắng thắng bước

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Khi chúng phó Vương gia xuất hiện ở thành Nam Dương, thỉnh thoảng có sĩ

tộc đi ra đưa tiễn. Bọn họ nhìn trăm dũng sĩ thân hình cường tráng chỉ

trỏ nghị luận. Nhóm nữ lang thì cúi đầu lau lệ, yên lặng đi theo phía

sau xe ngựa, vẫn đưa tiễn đến tận cửa thành.



May mắn, Trần Dung ngồi trong xe ngựa của Vương gia, không ai chú ý tới một nữ lang như nàng xen lẫn trong đó.



Khi đến cửa thành, còn có một ít nữ lang cùng sĩ tộc đưa tiễn, Trần Dung

xuyên thấu qua rèm xe nhìn ra bên ngoài, thấy xe ngựa của Thượng tẩu

đứng phía xa, không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý thì lặng lẽ thở dài

một hơi.



Sau khi ra khỏi cửa thành được hai trăm bước, mọi người dừng chân nhìn theo các dũng sĩ rời đi. Đến khi vó ngựa giẫm đạp tạo

nên cát bụi dần dần biến mất trong tầm nhìn, nhóm nữ lang nức nở thút

thít vẫn đứng đó đưa tiễn.



Thượng tẩu nhìn thấy mọi người tới gần thì vội vàng đánh xe tới gọi: “Nữ lang?”



Trần Dung lên tiếng, đi xuống xe ngựa.



Nàng vừa bước lên, Thượng tẩu đã thấp giọng nói: “Nữ lang, lão nô đã nói với bọn họ, nếu mọi người hỏi thì nhân tiện nói Bình ẩu muốn tới thành Tây

Minh tìm kiếm thân nhân, người lo lắng cho nên muốn đưa tiễn, tới tháng

sau mới có thể trở về. Ta cũng nói với Bình ẩu rồi, bảo bà thời gian này đóng cửa không ra, không gặp bất cứ ai.”



Trần Dung biết lão lo

lắng cho thanh danh của mình. Cho dù đến tình trạng này, Thượng tẩu vẫn

mong giữ lại một tia may mắn, chính nàng không phải cũng như thế sao?

Lập tức, nàng cúi đầu đáp: “Ta biết.”



Lúc này, một tráng hán

quát to: “Đi thôi đi thôi, đừng chậm trễ nữa.” Giọng nói của hắn vừa

vang lên, roi ngựa đã vung lên tới tấp.



Theo bước đi của hắn,

mọi người cũng liên tục thét to. Bọn họ đang lo lắng thành Mạc Dương sẽ

bị vây khốn hoàn toàn, có tới cứu viện cũng không kịp.



Thượng tẩu vội vàng điều khiển xe đuổi theo.



Kế tiếp bọn họ chạy đi không ngừng nghị.



Ngoài dự kiến của mọi người là, nữ lang Trần Dung này lại có sức khỏe vô cùng tốt, nàng ngồi mỏi thì cưỡi ngựa, cưỡi mệt thì lại ngồi xe, không hề

thốt ra nửa câu oán hận, không gây phiền toái cho bọn họ. Chỉ cần điểm

này, tuyệt đại đa số sĩ tộc đệ tử cũng không bằng nàng, chúng phó âm

thầm cảm khái trong lòng.



Đi cả một ngày, đến nửa đêm, văn sĩ kia nhìn trăng sáng treo giữa bầu trời, quát: “Nghỉ ngơi một chút.”



“Vâng.”



Đoàn xe dừng lại, chúng phó liền điều khiển xe ngựa đỗ thành hình tròn che ở bên ngoài, người cưỡi ngựa và xe ngựa của Trần Dung thì ở giữa, mọi

người bắt đầu nghỉ ngơi — vì tiết kiệm thời gian, đoàn người hoặc là ngủ trong xe ngựa, hoặc là dựa vào thân ngựa nhắm mắt dưỡng thần, không hạ

trại.



Sau khi văn sĩ kia an bài hết thảy thì quay đầu nhìn về

phía xe ngựa của Trần Dung. Nhìn rèm xe khẽ lay động, Trần Dung im lặng

chi cực, hắn chắp tay, nói với giọng khách khí: “Nữ lang, buổi trưa ngày mai có thể tới thành Mạc Dương rồi.”



Trần Dung gật đầu, nàng cất giọng hỏi: “Không biết quân tử chuẩn bị đi vào từ cửa thành nào?”


Đoàn xe thoải mãi từ từ lướt qua hàng ngũ của người Hồ, đi tới dưới cửa thành.



Khi bọn họ xuất hiện ở cửa thành cách trăm bước, trong tiếng ma sát chói

tai của cửa thành bằng sắt đồng, cửa thành chậm rãi mở ra.



Một

đội người xuất hiện phía sau cửa thành. Khi những người này nhìn mọi

người trong Vương phủ thì đồng thời lộ ra tươi cười tán thưởng.



Không đợi bọn họ mở miệng, một tiếng cười to truyền ra, một văn sĩ trung niên làn da trắng trẻo, ngũ quan đoan chính thong thả khoan thai chậm rãi đi ra. Hắn vừa đi, vừa cười nói với người bên cạnh: “Vương Thất à Vương

Thất, đến tận hôm nay, ta mới phục đệ đây!”



Đứng ở bên cạnh hắn là thiếu niên lang quân tuấn mỹ phiêu dật, nét mặt nhiếp hồn người kia, không phải Vương Hoằng thì là ai?



Lúc này Vương Hoằng khẽ nhếch khóe miệng dường như đang cười, có điều trong đôi mắt trong sáng cao xa của chàng lấp lánh một chút quang mang sáng

ngời dị thường. Chàng bước đến.



Nhìn thấy chàng đi tới, mọi

người Vương phủ vội vàng xoay người xuống ngựa, hoặc bước xuống xe ngựa, nhất tề thi lễ, đồng thời kêu lên: “Lang quân.”



Vương Hoằng gật đầu, chàng quay đầu, nhìn về phía Thượng tẩu và xe ngựa của Trần Dung.



Vì thanh danh, Trần Dung không bước xuống xe, không vén rèm xe lên để mọi người thấy nàng là một nữ lang.



Vương Hoằng chăm chú nhìn xe ngựa của Trần Dung một lát rồi gật đầu với chúng phó, nói: “Vào đi thôi.”



“Vâng.”



Dưới sự vây quanh của hơn trăm sĩ tộc, đội ngũ chậm rãi vào thành Mạc Dương.



Khi cửa thành đóng lại, chúng phó Vương phủ đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, có người thậm chí đã mềm nhũn cả hai chân.



Vương Hoằng liếc nhìn bọn họ một cái, lại liếc về phía Trần Dung trong xe ngựa, sau đó thu hồi tầm mắt.



Sau khi mọi người Vương phủ thở dài một hơi thì đồng thời kích động đứng

lên – phó dịch thân phận ti tiện như bọn họ lại được hơn trăm sĩ tộc vây quanh, thận trọng nghênh đón vào thành! Tình cảnh này vinh hạnh đến cỡ

nào! Bọn họ cố gắng áp chế vui mừng cùng kích động, ôm mặt, trong tiếng

hoan nghênh của nhóm dân chúng bên đường trong thành Mạc Dương mà chậm

rãi tiến vào phủ của thành chủ.



Khi bọn họ đi đến tây viện nơi

Vương Hoằng trú ngụ, văn sĩ trung niên đoan chính kia dừng chân, lại

hướng tới bọn họ, cũng hướng tới Vương Hoằng vái chào thật sâu, hắn lanh lảnh cười nói: “Thất lang, chết mặc dù đáng sợ, nhưng có đệ, có đám

nghĩa sĩ làm bạn, ta không sợ.”



Hắn đứng thẳng dậy, lại vái chào với chúng phó xung quanh, thở dài: “Nếu có thể thoát chết, phong thái

của chư quân nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ.”



Nói tới đây,

hắn lại cảm khái: “Vương Hoằng à Vương Hoằng, ngay cả người hầu cũng

đường hoàng như thế, ta thật không biết chủ nhân như đệ sẽ phong hoa

tuyệt đại đến thế nào nữa!”



Hắn vung tay áo dài, chào hỏi mọi người xong thì thối lui.



Bọn họ vừa lui xuống, Vương Hoằng đã quay đầu lại, chàng liếc nhìn chúng

phó, sau khi thu mọi thần sắc biến hóa của bọn họ vào đáy mắt thì chàng

xoay người, nhìn về phía Trần Dung trong xe ngựa.