Mị Công Khanh

Chương 80 : Ghen tuông

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Vương Hoằng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trần Dung, mỉm cười rồi nói: “Nghe khẩu khí này của Tôn tướng quân, đúng là hiểu nàng rất

sâu sắc?” Chàng nhíu mày, chậm rì rì nói: “Nàng muốn như thế nào thì cứ

như thế ấy, ta muốn như thế nào thì cũng như thế ấy, Tôn tướng quân có

thể quản được rộng thế sao?”



Tôn Diễn giận dữ, tay phải nắm thành quyền, định vung vào mặt Vương Hoằng.



Đúng lúc này, Trần Dung giật mình. Tôn Diễn ngẩn ra, nàng đã lao ra ngoài,

lướt qua Tôn Diễn, cúi đầu bước xuống xe ngựa, hai tay bám càng xe nằm

úp sấp, há miệng ra, không nhịn được mà nôn khan.



Trong lúc nôn

mửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy của Trần Dung rốt cục có

một chút thần thái. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Diễn, cũng không chú ý tới cậu đang tức giận, chỉ là run giọng hỏi: “Thượng tẩu đâu, lão có ở đây không? Lão còn sống không?”



Mọi người thật sự không ngờ, nàng vừa phục hồi tinh thần, người đầu tiên hỏi đến lại là hạ phó!



Tôn Diễn còn chưa mở miệng, Vương Hoằng đã híp mắt lại, chàng kéo tay vẫn

đặt trên eo nhỏ của nàng, lại ôm nàng vào trong lòng, cực ôn nhu nhìn

thẳng vào hai mắt nàng, sau đó nói: “Thượng tẩu vẫn ổn.”



Thời

điểm Vương Hoằng trả lời nàng, một người Vương gia lớn tiếng đáp: “Nữ

lang, lão bộc kia của người đã sớm hôn mê, chân của lão bị một mũi tên

gây thương tích, chảy chút máu thôi. Yên tâm, không chết được.”



Nhận được đáp án này, Trần Dung tâm thần đại định, nàng thở một hơi thật

hài, nhắm hai mắt. Chỉ chốc lát, nàng lại mở mắt ra. Ngửa đầu, nàng nhìn Vương Hoằng đang ôm mình, mắt sáng híp lại, nhìn Tôn Diễn vẻ mặt tức

giận, Trần Dung cười rạng rỡ, thì thào nói: “Các huynh đều ở đây, thật

tốt.” Những lời này thốt ra, dường như nàng đã dùng hết mọi khí lực, hai mắt nhắm lại, tay chân cũng mềm nhũn, làm sao còn có nửa điểm tinh

thần?



Tôn Diễn thấy thế, hừ mạnh một tiếng, cậu vươn tay cầm

cánh tay của Trần Dung, sau khi cảnh cáo trừng mắt nhìn Vương Hoằng, thì lôi nàng đang nằm úp sấp mềm nhũn xuống xe ngựa. Trong lúc nghiêng ngả

lảo đảo, Tôn Diễn nhét Trần Dung vào trong một xe ngựa khác, xoay người

quát: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Lại xuất phát thôi.”



Mọi người vội

vàng đáp lời, giục ngựa, lấy binh khí, băng bó miệng vết thương, người

có thể cưỡi ngựa thì tiếp tục cưỡi ngựa, không thể cưỡi ngựa thì lên xe

ngựa. Mọi người lại phóng về phía thành Nam Dương.



Trong lúc bọn họ vội vàng lao ra, ở phía thành Mạc Dương còn đang không ngừng truyền đến tiếng kêu la, tiếng ngựa hí.



Nhìn ánh đuốc càng ngày càng nhiều ở cửa thành phía nam, Tôn Diễn méu mặt,

thầm nghĩ: Xem ra sĩ tốt người Hồ ở chỗ khác bắt đầu tới tiếp viện, nếu

đám sĩ tộc này tiếp tục do dự thì sẽ mất đi tiên cơ. Có điều việc này

không liên quan đến cậu, cậu tự nhận bản thân đã hết lòng quan tâm giúp

đỡ.



Trong bóng đêm, phía thành Mạc Dương ánh lửa cùng tiếng hét

vang tận trời, tiếng động này giúp che giấu tiếng bước chân của mấy ngàn người bọn họ.



Vội vã đi đường, thời gian trôi qua rất nhanh,

đảo mắt, trời đã sáng, mọi người cách thành Mạc Dương được tầm trăm dặm, rốt cuộc đã an toàn.



An toàn rồi. Mọi người đồng thời hoan hô

một tiếng, bắt đầu xoay người xuống ngựa. Ngay khi bọn họ nhảy xuống

lưng ngựa, đồng thời, ngựa kéo và ngựa cưỡi đều bắt đầu lắc lư, có con
gặp gỡ.” Hắn ngẩng đầu, hướng tới Tôn Diễn chặp hai tay, vội vàng nói:

“Binh lực của tướng quân quá ít, Tôn tướng quân, chúng ta đi giúp tướng

quân một tay đi.”



Lời người này vừa thốt ra, Tôn Diễn đã quyết đoán đáp: “Được.”



Đến lúc này, Vương Hoằng mới kết thúc một khúc, chàng chậm rãi buông hai

tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Diễn, dưới ánh trăng, hai mắt của chàng

thâm thúy: “Mộ Dung Khác sao? Hiện tại gã đang ở đâu?”



Sĩ tốt kia lớn tiếng đáp: “Cách chỗ này trăm dặm, về phía tây có một khe núi.”



Vương Hoằng quay đầu nhìn về hướng theo lời sĩ tốt nói, nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế.”



“Chuyện gì thì ra là thế?” Người hỏi hắn là tướng lĩnh trẻ tuổi giao hảo với

Tôn Diễn, người này, từ sau khi biết Trần Dung là nữ lang thì luôn có vẻ mặt tiếc hận.



Vương Hoằng nhợt nhạt cười nói: “Hóa ra, tối hôm

qua binh lực ở cửa thành phía nam bị điều đi, chính vì Mộ Dung Khác dùng để đối phó với Nhiễm Mẫn. Xem ra tướng quân nhà ngươi tới rất nhanh

chóng, Mộ Dung Khác trở tay không kịp, không kịp thuyên chuyển quân của

mình.”



Tướng lĩnh trẻ tuổi có gương mặt chữ điền, màu da nâu

đậm, thân hình cao lớn, giọng cũng thô hào. Hắn nghe Vương Hoằng giải

thích như thế, bừng tỉnh đại ngộ, nói với giọng kiêu ngạo: “Nghe nói Mộ

Dung Khác này một lòng muốn giết hết anh hùng người Hán, đặc biệt lại

biết rõ việc quân sự. Nhưng mà gã gặp phải tướng quân nhà ta chỉ có thể

cam bái hạ phong thôi.” Hắn vừa nói, vừa rung đùi đắc ý, lại thao thao

bất tuyệt: “Có một lần, tướng quân nhà ta chỉ dẫn theo hai ngàn người mà đã đánh lùi một vạn năm ngàn người của gã. Ta thấy, trên đời này, vốn

không có ai là đối thủ của tướng quân nhà ta!”



Hắn còn chưa hết đắc ý, Tôn Diễn đã quát lớn: “Họ Lý, ngươi câm miệng cho ta, tướng quân còn đang chờ chúng ta tới cứu viện.”



Thanh niên họ Lý kia rùng mình, vội vàng đáp: “Vâng.” Hắn ngẩng đầu, xoay người chạy về phía thuộc hạ của mình.



Trong khi mọi người đang sửa sang lại đội ngũ, Tôn Diễn giục ngựa đi đến bên

cạnh Vương Hoằng, cậu ngồi từ trên cao nhìn xuống Vương Hoằng, kêu lên:

“Họ Vương, huynh tự trở về Nam Dương, hay là cùng chúng ta đi gặp tướng

quân?”



Tôn Diễn này, bắt đầu từ tối hôm qua, khi đối mặt với Vương Hoằng thì cứ hét to như thế, không hề khách khí.



Vương Hoằng cười cười, ánh mắt chàng nhìn về phía Trần Dung, bước chậm đi về phía nàng.



Nhìn thấy hành động của chàng, Tôn Diễn dựng tóc gáy, cậu quát: “Đứng lại.”

Một tiếng thốt ra, nhìn thấy mọi người bốn phía đang nhìn mình, cậu hạ

giọng, cảnh giác trừng mắt với Vương Hoằng, hỏi: “Vương Thất lang, huynh muốn làm gì?”



Vương Hoằng nhìn Tôn Diễn đang giương nanh múa

vuốt, tươi cười nhợt nhạt, chàng vẫy tay với Trần Dung, không chút để ý

nói: “Không gì, ta gọi khanh khanh lại đây xem ý kiến của nàng như thế

nào.” Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, khi chàng gọi hai chữ

‘Khanh khanh’, lại nhấn thêm trọng âm. Nói xong câu đó, Vương Hoằng tựa

tiếu phi tiếu liếc nhìn Tôn Diễn, chầm chập nói: “Tôn tiểu tướng quân

khẩn trương như thế, hay là tiểu tướng quân coi trọng Trần thị A Dung,

muốn tự mình cưới nàng?”



Lời này vừa thốt ra, Tôn Diễn cứng đờ ngay tại chỗ.