Mị Công Khanh

Chương 81 : Trở về thành Nam Dương

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Thấy cậu nghẹn lời, Vương Hoằng mỉm cười.



Lúc này, Trần Dung

nhìn thấy Vương Hoằng vẫy gọi liền bước nhanh đi tới. Nàng vừa đi đến,

thấy sắc mặt Tôn Diễn không tốt, nàng quay đầu, thân thiết nhìn cậu rồi

hỏi Vương Hoằng: “Sao vậy?”



Vương Hoằng cười nói: “Tôn tướng quân muốn đi cứu viện Nhiễm Mẫn, A Dung có muốn cùng đi không?”



Trần Dung nhìn Vương Hoằng, nói: “Nguyện đi cùng đường với Thất lang.”



Vương Hoằng gật đầu, chàng quay đầu đối mặt với Tôn Diễn, hai tay chặp lại,

thanh thanh nói: “Như thế chúng ta đi trước, ngày khác tái kiến nguyện

cùng Tôn quân say sưa một hồi.”



Tôn Diễn hừ một tiếng, cũng chắp tay với chàng.



Cậu đi đến trước mặt Trần Dung, thấp giọng nói: “Đi theo ta.”



Cậu dẫn Trần Dung đi xa trăm bước, nghiêng đầu nhìn Vương Hoằng liếc mắt

một cái, chuyển sang nhìn về phía Trần Dung, nhíu lại đôi mày thanh tú,

rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “A Dung, cái tên Vương Thất lang kia

phong lưu thành tính, rất biết cách đem lại niềm vui cho nữ nhân. Muội

không thể hồ đồ.”



Nói tới đây, trong ánh mắt đen như mực luôn

giống như sói của cậu hiện lên một chút nhu tình, cậu vươn tay ra, nhẹ

nhàng mà đặt trên vai Trần Dung, nhìn nàng chăm chú khẽ nói: “Muội và ta là người giống nhau…… Chúng ta không thể vui đùa nổi.”



Trần Dung cảm kích nhìn cậu, chậm rãi, nàng thi lễ với cậu, rũ mắt nói: “Lời nói của lang quân, A Dung ghi nhớ.”



Sau khi chính thức đáp lời cậu, nàng ngẩng mặt, chớp mắt to, nghịch ngợm

cười nói: “Tôn Diễn, nếu có một ngày hôn sự của huynh có thể tự làm chủ, mà huynh lại không có người trong lòng, vậy thì cưới ta được không?”

Nàng cười rất ngây thơ, nhưng trong đáy mắt kia ít nhiều mang theo sự

nghiêm túc.



Sự nghiêm túc này, cũng giống như một con sói sau vô số năm tháng cô tịch thất vọng, là sự khát vọng cùng ỷ lại phát ra từ

linh hồn của một người đối với sự ấm áp, đối với đồng bọn.



Sự

nghiêm túc này, Tôn Diễn không thể hiểu nổi. Cậu cau mày ngẫm nghĩ, rồi

vẫn lắc đầu, khẽ nói: “Không biết có được hay không, ta không dám hứa
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến: “Vương Hoằng.”



Mọi người quay đầu lại. Vừa quay đầu, bọn họ không khỏi ngẩn ra.



Trong xe ngựa, Trần Dung đang ló đầu ra gọi Vương Hoằng, có điều lúc này nàng đã thay bào phục nam tử, trên mặt nàng thậm chí còn lấm cát bụi.



Trong lúc mọi người ngẩn ngơ, Trần Dung giục ngựa đuổi tới trước mặt Vương

Hoằng, nàng nhìn Vương Hoằng, nghiêm túc nói: “Thất lang, sắp đến thành

Nam Dương rồi, ta có một chuyện muốn nhờ.”



Lời của nàng thốt ra, Vương Hoằng nheo lại hai mắt. Chàng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi cười,

nói với giọng ôn nhu: “Ý của khanh khanh là muốn nói cho thế nhân biết,

Trần thị A Dung chưa bao giờ từng đến thành Mạc Dương? Lại càng chưa

từng đi theo người Vương gia, làm bạn bên cạnh Vương Hoằng ta?”



Không biết vì sao, tươi cười của chàng dường như hơi lạnh lùng, khiến Trần Dung rùng mình một cái.



Không biết vì sao, rõ ràng là chuyện đúng lý hợp tình, Trần Dung lại đột

nhiên cảm thấy chột dạ, nàng cúi đầu, cắn môi thì thào nói: “Ta, ta vẫn

chưa gả đi mà.”



Nói tới đây, dường như nàng có lại sức lực, nàng ngẩng đầu lên, trông mong nhìn Vương Hoằng, khẽ cầu xin: “A Dung và

lang quân cách xa nhau đâu chỉ ngàn dặm vạn dặm? Lang quân, Trần Dung sẽ không làm thiếp.”



Nàng nói tới đây, vung roi ngựa, chạy đến bên xe ngựa của mình.



Vương Hoằng nhìn bóng dáng của nàng, sau một hồi mới cất giọng với vẻ lười

biếng: “Lời của Trần thị A Dung, mọi người nhớ rõ chưa?”



“Nhớ rõ.”



Nghe thấy mọi người chỉnh tề đồng ý, Vương Hoằng không chút để ý gật đầu, nói: “Dựa theo lời của nàng nói đi.”



“Vâng.”



Đoàn người vừa mới đáp ứng, hiền sĩ trung niên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần

Dung tươi cười đầy mặt, hắn không khỏi lắc đầu, nói với Vương Hoằng:

“Nàng, nàng đúng là…… lừa mình dối người mà.”



Vương Hoằng khẽ cười.